Không ai ngờ rằng, tôi – một Beta – lại là người đầu tiên quen với một Alpha.
Đối phương không chỉ là Alpha, mà còn là người thừa kế của một thế gia lâu đời của đế quốc.
Tôi và Ứng Từ quen nhau suốt năm năm.
Trong năm năm ấy, Ứng Từ luôn dịu dàng chu đáo, yêu chiều tôi hết mực, lấp đầy khát khao được yêu thương trong lòng tôi suốt bao năm.
Hắn ta từng lao trong mưa đến bên tôi giữa đêm khuya khi tôi ốm, thức trắng cả đêm để chăm sóc tôi.
Vì thiếu tình yêu thương, tính cách tôi có rất nhiều vấn đề.
Tôi hay có cảm xúc tiêu cực.
Ứng Từ luôn dỗ dành, nói rằng không phải lỗi của tôi.
Hắn ta bao dung tính khí thất thường của tôi, liên tục mang đến những bất ngờ nhỏ.
Hắn ta nhớ từng thói quen, sở thích của tôi.
Còn nhiều, nhiều điều nữa...
Vào ngày kỷ niệm năm năm bên nhau, Ứng Từ tặng tôi một hành tinh năng lượng làm quà.
Hành tinh ấy được đổi tên thành “S-Y”.
“Là viết tắt họ của chúng ta.”
Đấy là lời Ứng Từ nói, hắn ta còn bảo: từ nay tài nguyên trên hành tinh ấy đều thuộc về tôi.
Hành tinh đó vốn là tài sản của gia tộc hắn ta.
Việc hắn ta chuyển nhượng nó cho tôi cũng giống như công khai tuyên bố: tôi sẽ là bạn đời tương lai của hắn ta.
Một Alpha kết đôi với Beta là chuyện hiếm, huống hồ lại là người thừa kế đại gia tộc với một Beta đến từ gia đình bình thường.
Chuyện này khiến truyền thông tranh nhau đưa tin. Họ ca tụng tình yêu giữa tôi và Ứng Từ
Trong mắt tôi, Ứng Từ là người yêu hoàn mỹ nhất. Họ còn nói rằng chắc chắn Ứng Từ đã yêu tôi đến đi/ên cuồ/ng.
Tôi cũng đinh ninh là như vậy — cho đến khi t/ai n/ạn đó xảy ra.
Thẩm Dục trượt chân ngã cầu thang.
Đôi tay để chơi đàn của anh ta bị thương nghiêm trọng nhất.
Bác sĩ nói có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng chơi đàn sau này.
Khi biết khả năng cao mình chơi đàn nữa, Thẩm Dục lập tức suy sụp, nước mắt tuôn không ngừng.
Omega sẽ tiết ra hormone đặc biệt.
Từ sau khi phân hóa thành Omega, làn da Thẩm Dục trắng nõn, mịn màng hơn hẳn.
Dù hai người chúng tôi có vẻ ngoài tương đồng, nhưng khi nhìn kỹ, ngũ quan của Thẩm Dục lại tinh tế, thanh tú hơn tôi nhiều.
Dáng vẻ khóc lóc của Thẩm Dục khiến người ta không khỏi xót xa.
Ngay trước mặt mọi người, anh ta chất vấn tôi:
“Có phải là em đẩy anh ngã cầu thang không?”
Tôi nói không phải. Nhưng không ai tin.
Bởi lúc Thẩm Dục ngã, tôi đứng ngay phía sau anh ta.
Dù tôi nói bao nhiêu lần rằng mình không đẩy, cũng vô ích.
Chỉ vì một câu hỏi của Thẩm Dục, mà không cần chứng cứ, mọi người đều khẳng định thủ phạm là tôi.
Họ nói trước kia tôi vì ganh tị mà b/ắt n/ạt Thẩm Dục, nói rằng bản chất tôi vốn đã mục ruỗng, thối nát.
Bố mẹ nói nếu Thẩm Dục để lại di chứng gì, họ sẽ coi như không có đứa con như tôi nữa.
Đến cả thanh mai trúc mã cũng nói, nếu Thẩm Dục không thể chơi đàn, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Tôi có thể nhẫn nhịn mọi lời oan ức và chỉ trích.
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới —Ứng Từ lại nói rằng: