Beta Bị Ghét Bỏ Tái Sinh

Chương 3

27/05/2025 09:30

Không ai ngờ rằng, tôi – một Beta – lại là người đầu tiên quen với một Alpha.

Đối phương không chỉ là Alpha, mà còn là người thừa kế của một thế gia lâu đời của đế quốc.

Tôi và Ứng Từ quen nhau suốt năm năm.

Trong năm năm ấy, Ứng Từ luôn dịu dàng chu đáo, yêu chiều tôi hết mực, lấp đầy khát khao được yêu thương trong lòng tôi suốt bao năm.

Hắn ta từng lao trong mưa đến bên tôi giữa đêm khuya khi tôi ốm, thức trắng cả đêm để chăm sóc tôi.

Vì thiếu tình yêu thương, tính cách tôi có rất nhiều vấn đề.

Tôi hay có cảm xúc tiêu cực.

Ứng Từ luôn dỗ dành, nói rằng không phải lỗi của tôi.

Hắn ta bao dung tính khí thất thường của tôi, liên tục mang đến những bất ngờ nhỏ.

Hắn ta nhớ từng thói quen, sở thích của tôi.

Còn nhiều, nhiều điều nữa...

Vào ngày kỷ niệm năm năm bên nhau, Ứng Từ tặng tôi một hành tinh năng lượng làm quà.

Hành tinh ấy được đổi tên thành “S-Y”.

“Là viết tắt họ của chúng ta.”

Đấy là lời Ứng Từ nói, hắn ta còn bảo: từ nay tài nguyên trên hành tinh ấy đều thuộc về tôi.

Hành tinh đó vốn là tài sản của gia tộc hắn ta.

Việc hắn ta chuyển nhượng nó cho tôi cũng giống như công khai tuyên bố: tôi sẽ là bạn đời tương lai của hắn ta.

Một Alpha kết đôi với Beta là chuyện hiếm, huống hồ lại là người thừa kế đại gia tộc với một Beta đến từ gia đình bình thường.

Chuyện này khiến truyền thông tranh nhau đưa tin. Họ ca tụng tình yêu giữa tôi và Ứng Từ

Trong mắt tôi, Ứng Từ là người yêu hoàn mỹ nhất. Họ còn nói rằng chắc chắn Ứng Từ đã yêu tôi đến đi/ên cuồ/ng.

Tôi cũng đinh ninh là như vậy — cho đến khi t/ai n/ạn đó xảy ra.

Thẩm Dục trượt chân ngã cầu thang.

Đôi tay để chơi đàn của anh ta bị thương nghiêm trọng nhất.

Bác sĩ nói có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng chơi đàn sau này.

Khi biết khả năng cao mình chơi đàn nữa, Thẩm Dục lập tức suy sụp, nước mắt tuôn không ngừng.

Omega sẽ tiết ra hormone đặc biệt.

Từ sau khi phân hóa thành Omega, làn da Thẩm Dục trắng nõn, mịn màng hơn hẳn.

Dù hai người chúng tôi có vẻ ngoài tương đồng, nhưng khi nhìn kỹ, ngũ quan của Thẩm Dục lại tinh tế, thanh tú hơn tôi nhiều.

Dáng vẻ khóc lóc của Thẩm Dục khiến người ta không khỏi xót xa.

Ngay trước mặt mọi người, anh ta chất vấn tôi:

“Có phải là em đẩy anh ngã cầu thang không?”

Tôi nói không phải. Nhưng không ai tin.

Bởi lúc Thẩm Dục ngã, tôi đứng ngay phía sau anh ta.

Dù tôi nói bao nhiêu lần rằng mình không đẩy, cũng vô ích.

Chỉ vì một câu hỏi của Thẩm Dục, mà không cần chứng cứ, mọi người đều khẳng định thủ phạm là tôi.

Họ nói trước kia tôi vì ganh tị mà b/ắt n/ạt Thẩm Dục, nói rằng bản chất tôi vốn đã mục ruỗng, thối nát.

Bố mẹ nói nếu Thẩm Dục để lại di chứng gì, họ sẽ coi như không có đứa con như tôi nữa.

Đến cả thanh mai trúc mã cũng nói, nếu Thẩm Dục không thể chơi đàn, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

Tôi có thể nhẫn nhịn mọi lời oan ức và chỉ trích.

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới —Ứng Từ lại nói rằng:

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
11 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
12 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau 7 giờ chồng vi phạm giới hạn, tôi đã ly hôn trong danh dự

Chương 5
Sinh nhật của người bạn thân cũ Lãnh Huân cũng là ngày giỗ của mẹ tôi. Khi tôi thấy Lãnh Huân và Lục Hàn Xuyên cùng nhau chọn bánh sinh nhật trong tích tắc đó, tôi đã biết ngay. Người bạn thân năm nào đã cướp mất cha tôi, giờ sẽ lại cướp luôn chồng tôi. Nhưng tôi sẽ không để cô ta toại nguyện đâu. Để không lặp lại bi kịch mẹ tôi bị ép nhảy lầu tự tử, sau khi phá hỏng tiệc sinh nhật của Lãnh Huân, tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, dọn ra khỏi nhà hôn nhân ngay trong đêm. Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ chưa đầy bảy tiếng đồng hồ. Trong bảy tiếng ngắn ngủi ấy, tôi dành một tiếng để thu dọn đồ đạc, một tiếng chạy đến ga tàu cao tốc. Ba tiếng vật lộn để về đến nhà bà ngoại. Hai tiếng cuối cùng, thuyết phục thành công bà cho tôi ở lại. Lục Hàn Xuyên ư? Tôi từ bỏ.
Hiện đại
Gia Đình
Báo thù
0
Phương Hạ Chương 10