Nước Mắt Của Lục Thiếu

Chương 6.2

15/05/2025 18:04

xuất khó chịu, sẽ thể tình cảm xem!

Lục tôi, đôi lông mày chợt giãn Anh hơi nhướng quay sang Bạch Ngưng:

"Một bạn cũ."

Nói vòng tay qua eo tôi, sát người, giới với Bạch Ngưng: "Đây vợ tôi, An Ninh."

Cách giới "vợ" và "người bạn cũ" sơ gương mặt Bạch Ngưng thoáng chút ngượng ngùng.

Bầu khí trở nên gượng gạo.

Nhưng rõ ràng Bạch Ngưng dạng đâu. Cô tục mỉm cười: "A Nghiễm, lâu chúng gặp, rất anh."

Tôi mày.

Giọng điệu mờ ám mọi xung quanh đều cảm thấy bối rối.

Sắc mặt Lục âm trầm: "Chúng ra ngoài nói chuyện."

Bạch Ngưng vui vẻ đồng ánh mắt liếc về phía đầy vẻ thách thức.

Nhưng ngay đó, thất vọng.

Lục dịu dàng má tôi: "Vợ yêu, ra nói với một chút, lát về liền."

Nhìn nụ cười đờ Bạch Ngưng, hài đáp: "Ừm."

Họ rời đi, tục với các tác làm Lục Nghiễm.

Những ở đây đều tinh chẳng ai đả xảy ra.

Trừ phi... ngốc đứa tôi.

Ví dụ chính ấy.

Sau một giao, lui về góc phòng thưởng thức bánh ngọt.

Đang ngon lành, tiếng vang lưng:

"Nếu chị, sớm tìm chỗ t/ự t* còn uống sao!" An mặc tay xách chắp trước ng/ực, đầy vẻ châm chọc.

Tôi quay người, với vẻ mặt phức tạp:

"An Nguyệt, màu hồng thì trẻ trung Nhưng bao nhiêu tuổi còn diện hồng thế này?" Tôi thực sự hiểu gu thẩm mỹ An Nguyệt, 25 tuổi còn mặc trẻ con?

"Chị..." An gi/ận, định m/ắng nhưng nhiên đổi giọng:

"Em thấy Lục tổng nói với một gái rất xinh trên sân mắt đầy vẻ chờ phản ứng gh/en t/uông từ tôi.

Tôi thản: "Ừ, ấy bạn gái cũ ấy."

Nghe An phát bí mật, mắt rực:

"Bạn gái cũ? sắp bị đuổi hả?!"

Tôi: "..."

có vấn đề Đuổi tôi? Xem phim nhiều quá sinh tưởng chăng?

Tôi liếm mép, túc khuyên nhủ: "An Nguyệt, xem mấy bộ ngôn tình vớ nữa, sách khoa đi em."

Luận khẩu chiến, từ nhỏ An tôi.

nghiến két, ánh mắt x/é x/á/c tôi.

"Sở Tước về biết không?" Bỗng nhiên nói.

Sở Một cái tên xa xăm rồi.

Tôi giữ khuôn mặt vô cảm: "Ừ, giờ thì biết rồi."

An tiến sát hơn: "Chị tái hợp với sao?!"

Tôi vật lạ: "Tại sao làm thế?"

"Chị yêu Sở Tước đi/ên cuồ/ng cơ mà?!" An ghé sát mặt tôi, cố dò xét biểu cảm tôi.

Tôi lùi một bước giữ khoảng cách, giọng lạnh băng:

"An Nguyệt, nghe cái tên nữa." Tôi đặt chiếc bánh xuống, thản nói: về hay liên quan chị. Chị rồi."

Vừa nói, xoay chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay.

Thấy sầm mặt, An những dừng lại còn tìm điểm yếu:

"Em khuyên nhanh với Lục tổng đi. An Ninh đức xứng ắt gặp họa! Giống mẹ năm xưa..."

"Á!!!"

Chưa nói hết câu, rư/ợu vang trong tay hắt thẳng mặt An Nguyệt.

sững sờ, dòng rư/ợu chảy dọc làm hỏng bộ hiệu.

Hành vài xung quanh chú trong có bố và mẹ kế.

Nhìn thấy An bị hắt ông xông tới quát m/ắng tôi.

An Hòa thèm nguyên do, trực trách móc Trong khi đó, mẹ Liễu Quân dịu dàng an ủi An Nguyệt.

Khoảnh khắc ấy, sống lại cơn á/c thời thơ ấu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm