14
Lời nói Nhị làm cho mở rộng tầm mắt.
Tôi luôn cho rằng đương quá trình lúc nào cũng nặng hơn kết quả.
Nhưng theo hướng nếu và thích nhau, sao hao phí nhiều tâm tư như vậy chứ.
Cứ ngọt ngọt ngào ngào rồi mà.
Sau suốt quyết với thắn kết hắn đi trước ra ngoài tự lái xe đi du lịch và cắm trại.
Đồng hành còn có mấy bạn phòng và bạn tốt hắn.
Đám kia với đều có qu/an h/ệ tốt, dọc theo đường đi như luôn ghẹo Dạng, đang hợp hai chúng tôi.
Tôi cười ớt mặc cho bọn họ chơi đùa.
Chỉ thật sự quá x/ấu hổ, sẽ theo bản phía Dạng, sẽ đạp qua để cho bọn họ c/âm miệng.
Sau dẫn tới tiếng cười ghẹo lớn hơn.
Cho nên đến khu cắm chơi trò rút thăm đại mạo hiểm, đám cười x/ấu xa bảo và đi rừng cây bên cạnh đợi mười phút rồi trở về.
Cái cũng như để cho hai m/ập mờ đi chui ngăn tủ vậy.
Tôi mím mím dậy đi phía rừng cây bên cạnh.
Phía sau nhanh liền có tiếng chân quen thuộc đuổi theo.
Rừng cây ban đêm, yên tĩnh âm u.
Chỉ nghe tiếng thở và chút ánh sáng từ khu chiếu tới.
Tôi cảm khoảng cách cũng đủ xa rồi, liền dừng chuẩn nhân hội nói chuyện với Dạng.
Không tới nhanh hơn gọi trước.
“Mạnh Thính.”
Lưng luôn duy trì sự căng cứng, chậm rì rì hắn.
Ánh sáng mờ, đẹp trai nhíu mày, đường nét sáng mờ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bên có vài trùng bay lo/ạn, như uống th/uốc kh/ùng vậy. Em đây chút đi.”
“Tôi sao phải sợ mấy chứ?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cở thể thành thật nhích gần hắn.
Kết cây nhô trên mặt đất vấp ngã, lao phía Dạng.
Chu đưa tay ôm lòng, hơi thở mát lạnh phả đầy mũi.
Khi ổn thể mình, vội nói cám ơn.
“Cảm ơn anh.”
“Ngoài miệng khách khí như vậy cũng không có ý nghĩa gì, làm chút hành động tế đi.”
Giọng ngả ngớn, theo bản muốn hắn.
“Anh muốn làm gì vậy chứ?”
“Anh muốn em.”