Chính thất? Lời thoại này nghe quen quá.
"Gì cơ, chính thất?"
Vừa lúc trong đầu tôi hiện lên lời phát biểu của nam tiểu n, Tề Diễn đã rút điện thoại ra trước mặt tôi. Ngay trước mắt tôi, anh dùng cái avatar mà tôi đã dùng để ăn dưa lâu nay, lại đăng lên bảng tỏ tình.
[Tôi không làm chính thất nữa, tối nay tôi sẽ lên ngôi.]
Đầu óc tôi không kịp suy nghĩ xem tôi có liên quan gì đến cái tên bạn cùng phòng đa tình mà anh miêu tả.
Chỉ trong từng cơn đ/au thắt, tôi chịu đựng đến sáng.
Sáng hôm sau, tôi chống cái lưng đ/au nhức, co rúm trong lòng Tề Diễn.
Anh nhíu mày nhìn xuống dưới giường: "Sao lại đầy bài mạt chược dưới sàn?"
Tôi ngây người nhìn anh: "Bài trong chăn của em, bị anh quăng ra hết rồi."
Biểu cảm của anh đầy nghi hoặc không hiểu: "Em mang bài mạt chược ra ngoài làm gì?"
......
Tôi nhìn anh, im lặng hai giây: "Không phải đã nói rồi sao, đi sang nhà bên chơi vài ván."
.......
Tề Diễn im lặng rất lâu, đến khi mặt anh đỏ bừng: "Ý em là chơi vài ván mạt chược?"
"Không thì là gì?"
Tề Diễn đưa tay xuống dưới: "Anh tưởng là......"
Người tôi mềm nhũn, hiểu ra ý anh.
Làm sao có chuyện đó! Làm sao tôi có thể vừa ở với anh lại vừa làm chuyện đó với người khác! Khoan đã. Liên tưởng đến nam tiểu n, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Chẳng lẽ trước đây anh không chơi với chúng tôi là vì...
Tề Diễn mặt đỏ tai tái, tôi bị anh nhét vội vào chăn, hôn một cách dữ dội: "Không được nói với ai."
"Gì cơ?"
"X/ấu hổ lắm."
[Hết]