Buổi tối, trong ký túc xá vang lên tiếng ngáy khẽ.
Đêm tối trời cao gió lộng, đúng lúc để cư/ớp gi/ật tr/ộm cắp.
Giờ mọi người trong phòng đều đã ngủ say.
Và tôi chắc chắn rằng trái đào của Cố Linh Chu vẫn nằm trên giường hắn!
Bởi sau khi lên giường, hắn còn phạm tội mấy lần nữa.
Mông tôi sắp bị PTSD rồi.
Tôi rón rén trèo xuống thang.
Tiến dần đến phía giường Cố Linh Chu.
Lần này, tôi nhất định phải lấy lại cái mông do mẹ sinh của mình!
Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tôi cẩn thận kéo rèm giường Cố Linh Chu, từ từ trèo lên.
Hơi thở Cố Linh Chu đều đều, chắc đang ngủ rất say.
Không hổ là người của đội nghi thức, ngủ rồi người vẫn thẳng tắp như lính, ng/ực ưỡn căng lên.
Tôi trèo lên giường, giường ký túc xá chật quá, tôi ngồi xổm nửa người trên người hắn, thận trọng với tay tìm trái đào, không dám thở mạnh.
Sờ trúng cơ ng/ực hắn.
Căng thật.
Áo ngủ hắn bằng lụa, trơn mượt, sờ cũng khá thích.
Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục luồn xuống, sờ vào túi quần ngủ hắn.
Quả nhiên sờ thấy rồi.
Ngay lập tức, cổ tay tôi bị ai đó nắm ch/ặt.
Cố Linh Chu lật người, đ/è tôi xuống dưới.
Ván giường kêu cót két một tiếng.
Trong đêm tối, tiếng động càng thêm rõ ràng.
Tôi sợ gần ch*t!