Ba vòng đua kết thúc trong chớp mắt.

Tôi phanh ch/áy lốp kétttttt ngay tại vạch xuất phát, đuôi xe hất lên nhẹ một cái đầy điệu nghệ rồi dừng hẳn.

"Xuống xe, tới vạch rồi."

Tôi tháo mũ, hất tóc, cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Phía sau lưng không có tiếng trả lời.

Tôi quay lại vỗ vỗ vào đùi Tần Liệt: "Này, xuống đi. Hay định ngồi trên đó luôn?"

Tần Liệt từ từ trượt xuống khỏi yên xe, chân hắn mềm nhũn như bún, vừa chạm đất là khuỵu luôn xuống, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, mắt đảo như rang lạc.

Hắn lảo đảo đi được ba bước, rồi gục xuống bụi cỏ ven đường: "Oẹ..."

Tiếng nôn thốc nôn tháo vang vọng khắp trường đua.

Tôi chép miệng, móc trong túi ra hộp kẹo cao su hình điếu th/uốc lá, rút một cây ngậm vào miệng cho ngầu.

Tôi đi tới chỗ Tần Liệt, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng cho nó: "Sao? Say rồi à? Yếu thế."

Tần Liệt nâng cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi lên nhìn tôi, trong mắt hắn không còn sự kh/inh thường hay tức gi/ận nữa, mà là một loại k/inh h/oàng pha lẫn sùng bái.

"Anh... anh là quái vật à?" Hắn thều thào: "Em đua xe 5 năm nay... chưa từng thấy ai chạy kiểu b/án mạng như anh..."

Tôi nhếch mép, chìa cây kẹo cao su cho hắn: "Làm điếu không? À quên, đây là kẹo, trẻ con như cậu chắc thích ăn ngọt."

Tần Liệt nhìn cây kẹo, sau đó nhìn tôi. Đột nhiên, nó oà khóc nức nở, lao vào ôm chầm lấy chân tôi:

"Đại ca! Nhận em làm đệ tử đi! Em sai rồi! Từ nay em không dám múa rìu qua mắt thợ nữa! Anh dạy em cú drift vừa nãy đi! Ngầu quá huhu!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm