“Tất nhiên.” Hắn tiếp tục c/ắt miếng bít tết: “Nếu mẹ nhất định phải gán cho con cái mác vô tình thì cũng được, tùy mẹ vui lòng.”
“Bộp.” Một tiếng vang lên, mẹ Giang Tư Nghiên đ/ập mạnh tay xuống bàn khiến chiếc bàn ăn rung chuyển. Theo phản xạ, tôi đứng bật dậy che chắn trước mặt Giang Tư Nghiên, giơ tay ra đỡ cho hắn.
“Giang Tư Nghiên, con nhất định phải như thế này sao?”
Giang Tê Nguyện cũng gi/ật mình, kéo tay mẹ ra bảo bà ngồi xuống.
Bà quay sang tôi: “Cậu che chắn cho nó làm gì? Cậu nghĩ tôi sẽ làm hại con trai mình sao?”
Giang Tư Nghiên thong thả lau miệng, rồi mới đưa tay kéo tôi ra phía sau.
“Mẹ bảo con đến dùng bữa thì con đã đến. Lý do không thể về tháng sau con cũng đã giải thích. Con không thấy mình sai chỗ nào. Vả lại, vệ sĩ của con đang làm nhiệm vụ, mẹ không cần phải quát tháo với cậu ấy.”
“Anh trai…” Giang Tê Nguyện ngập ngừng: “Mẹ không có ý đó... Chúng ta chỉ cảm thấy anh còn thân thiết với vệ sĩ hơn cả người nhà. Tại sao anh cứ đẩy chúng ta ra xa thế?”
“Nhưng với tôi, 8 năm qua Trần Luật Kỷ mới giống gia đình hơn.”
Tim tôi như ngừng đ/ập, mất ba giây mới tiêu hóa hết lời Giang Tư Nghiên. Hắn nói tôi là người nhà.
Tôi không kìm được nụ cười. Nhưng câu nói ấy không khiến ai vui. Mẹ Giang Tư Nghiên cười lạnh: “Giá mà biết con đã coi người ngoài thành ruột thịt, mẹ đã không mời con đến sinh nhật. Hóa ra là tự mẹ làm trò hề.”
“Anh…” Giang Tê Nguyện định nói thêm nhưng bị mẹ kéo đứng dậy.
“Còn gọi anh làm gì? Nó có coi con là em trai đâu? Người ta đã có gia đình mới rồi, đừng có ảo tưởng nữa!”
Lời nói như đ/âm thẳng vào ai. Bà dắt Giang Tê Nguyện bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn Giang Tư Nghiên.
Bộp. Nhà hàng chỉ còn lại hai chúng tôi. Buổi tiệc sinh nhật chỉ kéo dài mười phút.
Tôi quay sang Giang Tư Nghiên. Hắn ngước lên nhìn tôi, cơ khóe mắt gi/ật giật.
“Cậu cũng nghĩ tôi vô tình sao?”
Giang Tư Nghiên không phải người vô cảm. Trong mắt tôi, hắn rất nh.ạy cả.m. Hắn thường nhớ từng lời nhận xét của nhân viên, cố nén cả ngày rồi về hỏi tôi: "Tôi trông lạnh lùng thật sao?"
Tôi xoa đầu hắn: “Không.”
Tôi không giỏi an ủi. Mỗi lần Giang Tư Nghiên hỏi, tôi đều lúng túng nghĩ mãi không ra câu trả lời, cuối cùng chỉ đáp ngắn gọn. Nhưng hắn vẫn chỉ tâm sự với mình tôi.
“Nếu không thoải mái thì về nhà nhé.”
Giang Tư Nghiên vẫn ngồi yên, như bị lớp kính vô hình bao phủ. Tôi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ làm bạn với hắn.
Hôm nay Giang Tư Nghiên chỉnh chu khác thường, tóc vuốt gọn ra sau làm gương mặt góc cạnh hơn.
“Trần Luật Kỷ.”
“Ừm?”
“Đôi khi ký ức cũ của cậu có mờ nhạt đi không?”
Tôi gật đầu: “Có chứ. Những chuyện lâu lắm rồi đôi khi không nhớ rõ.”
Hắn mỉm cười.
“Ngày 13/8/2017, lúc cận kề cái ch*t, tôi đã thấy một người.”
Không gian chùng xuống theo câu chuyện.
“Ký ức đó khiến tôi ám ảnh. Đến giờ tôi vẫn không nhớ đã phát hiện kẻ dưới gầm giường thế nào, hay vật lộn với hắn ra sao. Chỉ nhớ mỗi cậu - kẻ mặc đồ ngủ nhếch nhác, đầu tóc rối bù.”
Giang Tư Nghiên bật cười.
“Nhưng Trần Luật Kỷ, từ hôm ấy đến nay, cậu luôn quan trọng với tôi.”
Tim tôi đ/ập thình thịch, ù cả tai.
“Trần Luật Kỷ, tôi không quan tâm ai khác. Nhưng cậu... Cậu có thể ở bên tôi mãi mãi không?”