Tàng Bệnh

Chương 5

16/06/2025 17:03

Đáng lẽ năm năm trước đã nên đường ai nấy đi rồi, rốt cuộc tôi còn vương vấn điều gì nữa?

Tôi tưởng tối nay sẽ yên ổn, nào ngờ một tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên cùng giọng Khương Tống: "Đoạn Dã, mở cửa."

Thằng nhãi ranh, dám trực tiếp gọi tên của tôi rồi, đúng là mặt dày mày dạn!

Tôi trở mình giả vờ không nghe thấy.

Giá mà biết thằng khốn này dám tháo khóa cửa nhà tôi, tôi nhất định sẽ dậy mở cửa mời hắn vào trong nhà.

Đứng trong phòng khách nhìn ổ khóa rơi lả tả dưới đất, đầu óc tôi như muốn n/ổ tung.

Lần này Khương Tống mang theo mấy vệ sĩ phía sau.

"Thu xếp đồ đạc dọn về ở cùng em."

Hắn vô cảm nhìn tôi, "Chúng ta cách biệt năm năm bốn tháng, 1945 ngày, hai ngày một lần thì anh cũng n/ợ em hơn chín trăm lần. Lần này để em chiều anh, anh ăn ngon một bữa, em sẽ bỏ qua một lần cho anh."

Tôi khoanh tay cười nhạt: "Anh không đi, em làm gì được? Tưởng mình là tổng tài bá đạo à?"

Nửa tiếng sau, tôi và vali bị mấy vệ sĩ khiêng lên xe Khương Tống.

Cơn sốt khiến đầu óc quay cuồ/ng, tôi ngồi ngây ra ở ghế phụ. Khương Tống cúi người kéo dây an toàn cho tôi.

Mũi tôi bị nghẹt, giọng khàn đục: "Em phải đền ổ khoá cho người ta."

Khương Tống thản nhiên: "Em đền người ta mười cái."

Tôi ngoảnh lại nhìn hắn.

Nhiều tiền thì giỏi lắm hả?

Mẹ kiếp, nhiều tiền đúng là giỏi thật.

Tôi nhìn ánh đèn neon ngoài cửa kính, không đoán được ý đồ của Khương Tống.

“Mối qu/an h/ệ giữa chúng ta là gì?"

Khương Tống n/ổ máy xe: "Là đang sống chung."

Tôi lập tức bùng n/ổ: "Đừng có nói linh tinh! Muốn leo lên giường của anh mà không muốn tốn một xu thì nói thẳng ra!"

Khương Tống trầm giọng: "Trước đây anh từng nói muốn ki/ếm thật nhiều tiền."

Đúng là tôi từng nghĩ vậy, lúc ấy muốn đổi nhà lớn, muốn cho Khương Tống cuộc sống tốt hơn, chứ không phải mỗi tháng ăn vài bữa thịt còn phải bấm đ/ốt ngón tay tính toán.

Nhưng giờ tôi không còn quan tâm, ki/ếm đủ ăn đủ mặc là được, còn bệ/nh nhẹ thì chữa, bệ/nh nặng thì ch*t.

Đằng nào tôi cũng chẳng thiết sống, không người thân, không vướng bận.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
5.36 K
Thế thân Chương 22