Tôi luôn thấy chuyện gì đó đúng.
Thậm chí thức của tôi rằng chuyện quan Tu.
“Cố Tu, phải làm không?”
Cố thừa nhận, cùng tôi trực tiếp đẩy ngã xuống ghế sô “Nói đi, giữ bí mật.”
Cố nhìn tôi, yết hầu động: “Anh thì thưởng gì không?”
Tôi nhẹ nhàng m ổ lên môi anh: “Thế này?”
“Không đủ.”
Tôi h sâu vài “Bây thì sao?”
“Không đủ.”
Tôi đứng dậy: “Vậy biết nữa.”
Giây tiếp theo, toàn thân đ è lên tôi: kịp nữa rồi.”
Cuối tôi biết được ngọn ng/uồn câu chuyện.
“Sau khi biết đêm đó em, thật rất náy. Nhưng mà nếu xuất hiện càng phiền n/ão.”
Vì khoảng gian dài, âm quan tâm của tôi.
“Lúc Đóa con gái anh, rất đơn giản, nếu Hứa Cao hành ngoại tình khác thì nhắc nhở em.”
“Rồi nữa?”
“Sau thực sự phát hiện Tấn Na luôn đeo bám ta, họ qu/an h/ệ h x á c.”
Sau tìm để đó cố ý quyến rũ Tấn Na, cùng thì đó thực hiện thành công kế và phát sinh qu/an h/ệ với Tấn Na.
Tôi gì hồi lâu.
Cố bắt đầu chột dạ, ngồi cạnh biện minh: “Anh lấy đ ậ p lưng thôi. Đường đều bọn họ tự đi, buộc gì họ đâu. Hơn nữa, Tấn Na mình Hứa Cao Viễn, sau khi m a g h a i, thật ta biết của ai, Hứa Cao kẻ đổ vỏ, anh…”
“Em biết.”
Tôi mỉm cười, Tu: ơn anh.”
“Em thấy lắm nhiều kế sao?”
“Dù ít.”
Cố im lặng “Vừa khéo đắp sự kém thông minh của em!”
Tôi vốn g ậ n, lại hơi g ậ rồi!
Khi Đóa tuổi, cầu tôi.
Thật tôi tái hôn, nhưng tôi nếu đối Tu, tôi nguyện ý thử.
Một ngày nọ sau khi kết hôn, tôi dẫn Đóa ngoài chơi, con bé làm m ấ đồ, tôi đồn cảnh sát báo án.
Rất trùng hợp, tiếp tôi chính viên cảnh sát khu vực mà tôi gặp khi mới nhà sau ly và cạy cửa nửa đêm.
Anh ta dường ấn với tôi: “Đây con gái của lớn rồi.”
Tôi thán gian trôi qua nhanh.
Kết ta lại bất ngờ hỏi tôi câu: và chồng rồi, cãi nữa không?”
Câu hỏi tôi ngớ người.
“Hả?”
“Lần chẳng phải cãi mới tự nhà khu chung cư Phúc Lạc chồng đi theo dỗ dành nữa.”
Sao lại đồn thổi thành rồi? Vấn đề tôi biết giải thích nào.
Viên cảnh sát càng càng hăng: “Nhưng tôi đầu tiên gặp trường vì vợ mình về nhà mà cạy yêu cầu tôi diễn kịch. Hành khuyến khích, sau được làm vậy nữa đâu.”
?
Vậy ý gì, cái gì mà vì tôi về nhà, cạy cửa?
Vài sau, vội vàng lái xe đến: “Sao lại đồn cảnh sát?”
Tôi nhìn cười lạnh.
Cố mới chú ý viên cảnh lập tức biết xảy chuyện gì.
Ra khỏi đồn cảnh bế con gái tôi: “Đóa Đóa, con nhìn mẹ g ậ kìa.”
Đóa lập tức phụ họa: “Mẹ, g ậ x/ấu xấu.”
Tôi liền hết gi/ận: Tu, đầy mô quả thật sai chút nào.”
Cố khẽ ho: “Vì theo đuổi em, cách khác.”
Rồi tôi: “Sẽ sau, được em?”
Còn thể nữa!
Lên con giặc rồi, tôi thể nữa!
“Một được vào ngủ chính.” Sau tôi lại nghĩ: “Cũng được xem phim tượng.”
Trả lời tôi tiếng than thở.
“Rút xuống tuần được không?”
“Không được.”
“Vậy xem phim tượng, vào ngủ chính được không?”
“Không được.”
“Vậy vào ngủ chính, xem phim được không?”
“Không được.”
Đóa chạy ton quanh tôi, ở cạnh tôi mặc cả, gió nhẹ thoảng qua, năm tĩnh lặng.
-Hết-