Người nam tử kia tay phẩy quạt gấp, vạt áo phất phơ, khuôn mặt phóng khoáng phong lưu.
Dung Hành, đại sư huynh của ta.
Hắn chính là mẫu người bị bệ/nh đi/ên điển hình, âm thầm thương nhớ nguyên chủ, lại đẩy hắn vào vực sâu địa ngục. Cốc Thừa Xuyên xem Lưu Ngọc như lô đỉnh, giam cầm ở núi Vô Vọng trăm năm. Còn Dung Hành thì đùa giỡn tấm chân tình của Lưu Ngọc, ban cho hy vọng rồi lại tận tay đẩy hắn vào địa ngục.
Năm đầu tiên Lưu Ngọc bị giam cầm, Dung Hành như thần tiên giáng thế, hứa hẹn sẽ giải c/ứu, nhưng sau khi Lưu Ngọc trốn thoát lại báo tin cho Cốc Thừa Xuyên.
Khiến hắn bị bắt về, phải nhận những hình ph/ạt còn tà/n nh/ẫn hơn.
Lưu Ngọc tội nghiệp tưởng Cốc Thừa Xuyên thần thông quảng đại, sau khi tuyệt vọng đã xem Dung Hành như c/ứu tinh.
Thứ dược dục này, tác dụng khiến người ta có cảm giác mê hoặc từ tận xươ/ng cốt.
Ta gh/ê t/ởm bỏ xừ, ba bốn lần tìm cớ trì hoãn, nhưng nếu không đi e rằng Cốc Thừa Xuyên sẽ sinh nghi.
Ta giả bộ thản nhiên, nói với Ứng Phù Tuyết: "Sư huynh, ta đi trước đây."
Ứng Phù Tuyết im lặng.
Ta nở nụ cười giả tạo đi đến bên Dung Hành.
Ta cực kỳ gh/ét Dung Hành.
So với hạng ngụy quân tử bề ngoài quang minh lỗi lạc nhưng th/ủ đo/ạn hèn hạ, ta vẫn thích loại lạnh lùng tà/n nh/ẫn như Ứng Phù Tuyết hơn.
"Tiểu sư đệ, dạo này sao không tìm sư huynh chơi nữa?"
"Ta còn thấy ngươi và Lục sư đệ thân thiết lắm, trước đây ngươi chẳng phải gh/ét hắn nhất sao?" Dung Hành xoa xoa đỉnh đầu ta, giọng điệu dịu dàng kể khổ.
"Không muốn làm phiền Dung sư huynh tu luyện." Ta kìm nén cảm giác muốn trợn trắng mắt.
"Vậy là có thể làm phiền Lục sư huynh tu luyện?"
"Không thích, nên cố ý quấy rầy hắn, như vậy tu vi của hắn vĩnh viễn không đuổi kịp Dung sư huynh."
Dung Hành thật sự lộ vẻ hả hê: "Sư đệ, như thế không tốt."
Đến nơi ở của Cốc Thừa Xuyên, ta lưu luyến từ biệt: "Tạm biệt Dung sư huynh, mong sư huynh siêng năng tu luyện, sớm ngày vượt qua sư phụ."
Tốt nhất hai người đ/á/nh nhau, ai ch*t cũng tốt.
Ta âm thầm á/c đ/ộc nghĩ.
Cốc Thừa Xuyên đã đạt Hóa Thần kỳ, trưởng lão chấp ki/ếm của Trạch Thanh Tông, tu vi còn cao hơn chưởng môn.
Tóc đen mực xõa vai, đai áo lỏng lẻo.
Nhìn bề ngoài không thể nhận ra là lão già đã mấy trăm tuổi.
Nhưng bị người như thế nhìn chằm chằm lúc tắm th/uốc, ta vẫn thấy buồn nôn.
Cốc Thừa Xuyên cầm lược gỗ chải tóc ta, âu yếm: "Ngọc nhi dạo này có chăm chỉ tu luyện không?"
Thứ song tu đại pháp của ngươi, hao tâm tổn sức chỉ để biến mình thành chiếc bánh ngọt ngào hơn cho người ta thưởng thức, chỉ có kẻ ng/u mới tu.
"Tất nhiên rồi. Đồ nhi dậy sớm thức khuya, tay không rời sách." Ta chân thành nói.
Bàn tay lạnh giá vuốt lên xươ/ng bướm sau lưng, ta ngoảnh đầu nhìn thẳng vào mắt Cốc Thừa Xuyên.
Ta chớp mắt: "Sư phụ muốn làm gì?"