Câu nói của cô ấy khiến lông trên người tôi dựng đứng.
Tôi: Ý cậu là gì? Cậu nói 202 cũng...?
301: 202 cũng từng tìm tôi.
Tôi: Cô ấy nói gì với cậu?
Đầu dây bên kia im lặng lần nữa.
Tôi gặng hỏi: Nói đi! Rốt cuộc cô ấy nói gì với cậu?
301 hiển thị đang nhập tin nhắn.
Một hồi lâu sau.
Cô ấy chậm rãi hỏi: Cậu vẫn là 203 chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu: Phải.
301: Cậu chứng minh thế nào?
Tôi do dự một lúc.
Đối phương gọi video đến.
Tôi vừa định bắt máy.
Chợt nghĩ ra điều gì đó.
Tôi gõ vội: Thế còn cậu? Cậu vẫn là 301 chứ?
Đầu dây bên kia không phản hồi.
Tôi gửi tin nhắn thoại: Tôi là 203, còn cậu? Cậu vẫn là 301 chứ? Nói gì đi.
301 lần này im lặng rất lâu.
Cùng lúc đó.
202 lại gửi tin nhắn tới.
[Sao cậu không trả lời trong nhóm?]
[Cậu không ở ký túc à?]
[Cậu đang ở đâu?]
[Tôi qua tìm cậu được không?]
Tôi nhìn về phía cửa ra vào.
Sao 202 biết tôi không ở ký túc?
Hoặc nói, sao cô ấy nghĩ tôi không ở đây?
Tôi chưa từng đề cập chuyện này với cô ấy.
Tôi: Vừa rồi cậu gọi cho giáo viên chủ nhiệm, thầy có nghe máy không?
Tôi cố trấn tĩnh, thấy cô ấy im lặng liền tiếp tục hỏi.
Tôi: Sao thế? Vừa rồi không phải cậu gọi thầy lên à? Thầy nói gì với cậu?
202: ? Những gì thầy nói cậu không thấy sao?
Tôi: Tôi không thấy.
202: Thầy nói trong nhóm là đã lên tầng ba kiểm tra, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi: Thầy nói thế với cậu à?
202: Đúng vậy, thầy bảo chẳng có gì xảy ra, hi hi.
Tôi: Thế vết m/áu trên ban công phòng cậu là sao?
202 gửi một tấm ảnh.
Trên ban công, vệt m/áu đỏ sẫm nổi bật, lần này không chỉ trên ban công mà cả sàn nhà ký túc đều loang lổ m/áu.
202: Là m/áu à? Tôi không biết, cậu qua xem thử không?