Nhà bà Đinh ở ngay gần công viên đó, Trương Tân Trúc dắt tôi đến, nói là mang gà đến biếu.
Bất chấp vẻ mặt lạnh như tiền của bà, anh ta cứ thế kéo tôi vào nhà.
Anh ta tự nhiên bảo bà đun nước, còn mình thì ngồi nhổ lông gà, vừa làm vừa đắc ý nói với tôi:
"Hồi mới theo sư phụ, mỗi lần ông ấy đi làm đám cúng thường mang về ba bốn con gà. Nên việc đầu tiên khi nhập môn là học nhổ lông gà, hai tay cùng lúc, nhanh chẳng kém mấy hàng thịt gà chuyên nghiệp."
Anh ta hoàn toàn không nhắc đến chuyện cái bình quái kia.
Bà Đinh liếc nhìn gương mặt tươi cười của anh ta, lại ngó sang tôi thở dài khẽ.
Chỉ tay vào Trương Tân Trúc, bà dùng tiếng địa phương ch/ửi câu gì đó, rồi quay vào bếp đun nước, lấy cái chậu ra bảo anh ta đặt gà vào.
Xong xuôi dì mới rót nước mời chúng tôi ngồi: "Vẫn muốn hỏi chuyện bình xà cốt huyết đúng không?"
Nghe đến cả tên gọi, rõ ràng bà đều biết cả.
Tôi vội ngồi thẳng người.
Bà Đinh đã bình tĩnh lại, nhìn bàn tay băng bó của tôi: "Trong tay có rắn con hả? Để thằng Tiểu Trương lấy ra rồi? Con gà này là m/áu đã được dùng làm phép xong còn thừa chứ gì."
Trương Tân Trúc đứng ngoài cửa bếp canh nồi nước, cười hề hề: "Con vừa xong là mang đến hiếu kính bà ngay đây."
Bà Đinh khẽ cười, chỉ tay chọc chọc vào anh ta rồi quay sang tôi: "Mẹ cháu có th/ai rồi, có phải ăn đồ ăn giống rắn không?"
Trước đây tôi không để ý lắm, nhưng nghe bà nói mới chợt nhận ra đúng thật.
Thèm m/áu, ăn thịt sống, trứng sống, hình như toàn nuốt chửng không nhai.
Những lần tôi thấy đã vậy, lúc vắng nhà chắc còn kinh hơn.
Chưa kịp đáp, bà Đinh đã lẩm bẩm: "Khoảng ba mươi năm trước, chính sách nghiêm lắm. Hồi đó tôi còn làm việc đuổi siêu sinh ở huyện."
Bà Đinh vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, từ từ kể cho chúng tôi nghe.
"Người có việc làm chỉ được đẻ một con. Không có việc, con đầu lòng là gái thì bốn năm sau mới được xin giấy phép đẻ tiếp. Mấy phòng khám chui siêu âm phát hiện gái là phá, thầy bà b/án th/uốc chuyển giới tính, th/uốc bí truyền sinh con trai mọc như nấm."
"Làng họ Từ nhà cháu có người đẻ bốn đứa con gái, đem cho hết ba đứa, chối bay chối biết. Phá mấy lần vẫn cứ mang th/ai đều đều, trốn trong núi trong hầm chỉ mong có con trai."
Bà thở dài n/ão nề.
"Có lần bà ta có bầu, chúng tôi lùng sục khắp nơi. Cả làng che giấu, lại còn đồn bà này được Quan Âm Tống Tử ban cho bình cốt huyết, đảm bảo sinh được trai nối dõi."
Bà Đinh liếc nhìn bàn tay tôi, nói khẽ: "Không tìm được bà ta, chúng tôi đành theo dõi người nhà xem họ mang cơm đi đâu."
"Rồi phát hiện đứa con gái lớn mất tích. Đáng lẽ đứa bé mười mấy tuổi đó phải ở cùng mẹ để nấu nướng."
Đôi mắt đục ngầu của bà r/un r/ẩy.
Trương Tân Trúc vội vặn nắp bình giữ nhiệt đưa cho bà.
Uống ngụm nước, bà nhìn tay tôi tiếp lời: "Một hôm có người đi đốn củi nghe tiếng hét trong núi, báo cảnh sát. Chúng tôi tưởng sản phụ chuyển dạ, huy động cả trạm y tế lên ứng c/ứu."
"Đến nơi chỉ thấy hang đào tạm, ngoài phủ cành khô. Trong hang trải chăn chiếu cũ, bé gái mười mấy tuổi nằm cạnh đống củi, người đầy m/áu. Tay chân chỉ còn trơ xươ/ng."
Giọng bf nghẹn lại.
"Vô số rắn nhỏ cỡ ngón tay cái đang chui rúc trong vết thương. Chúng trắng hồng như mới l/ột da, ngo ngoe như lươn quẫy dưới bùn. Cổ đứa bé còn vướng dây thừng buộc vào vách. Mẹ nó nằm trên ổ chăn, bụng phình to. Khi chúng tôi tới, bà ta vẫn đang... vẫn đang..."
Bà Đinh đẩy phắt bình nước, chạy ào vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.