Cậu bé bị xe c/ứu thương chở đi.
Tôi quay lại sâu trong con hẻm.
Chị gái trước khi tắt thở, vật lộn dùng tay nắm lấy ống quần tôi, hơi thở yếu ớt như sợi tơ.
“Tại sao… lại… gh/ét chị đến thế?”
Tôi đ/á văng tay chị, dẫm lên hơi thở thoi thóp của chị.
“Chị không ch*t, làm sao em sống?”
Những chuyện sau đó thật đơn giản.
Tôi men theo con đường nhỏ về, quanh co khúc khuỷu về đến trường.
Cổng trường có lắp camera giám sát.
Nên tôi ghé vào tiệm nhỏ bên góc khuất trước.
Tiệm không tên này nằm nép trong ngõ hẹp, khách đông nghẹt.
Tôi thò đầu vào, giọng bực bội hỏi chủ tiệm.
“Tô mì của tôi sao lâu quá vậy?! Đợi gần tiếng rồi nè!”
Ông chủ ngẩng lên liếc tôi, định nói gì đó lại bị tiếng càu nhàu của thực khách khác lấn át.
“Tôi cũng đợi lâu lắm rồi!”
“Tôi đợi hơn tiếng đồng hồ rồi! Người sau còn được phục vụ trước, làm cái gì vậy!”
Ông chủ luống cuống: “Mọi người ngồi tạm chỗ trống đi! Đang nấu rồi đây!”
Chật đến mức có người phải bưng bát đứng ăn, lấy đâu chỗ ngồi.
Tôi thong thả đứng dựa tường ngắm ông chủ tất bật.
Nghĩ đến ngày mai bố mẹ về nhà, đón họ sẽ là lời tố cáo của dì hàng xóm và người chị gái mất tích.
Rồi họ sẽ tìm đến tôi.
Nhưng không có camera, không có bằng chứng.
Tôi cứ khăng khăng nói mình chưa về.
Chỉ dựa vào lời kể của dì hàng xóm, làm gì được tôi?
Trên lớp giáo dục công dân, thầy giáo đã dạy: Dù ra tòa, luật pháp cũng cần bằng chứng x/á/c thực.
Không biết bao lâu sau, tô mì bốc khói thơm mùi hành phi được bưng ra.
“Cô gái nhỏ!” Ông chủ gằn giọng hỏi. “Phở thịt muối này của cô à?”
Tôi cười nhận khay, ánh mắt đóng đinh vào mắt ông: “Đúng ạ! Cháu đợi lâu lắm rồi!”
Đáng lẽ tôi không cần phiền phức thế này.
Ai bảo cậu bé kia bỏ chạy?
Tôi chỉ muốn bố mẹ nhìn thấy, đứa con gái lớn họ cưng chiều thối nát và vô dụng thế nào.
Họ đối xử tệ với tôi, thế mà tôi vẫn sẵn sàng bảo vệ người chị thối tha ấy.
Còn việc dì hàng xóm có nói gì không, tôi cần lo sao?
Không có chị gái, tôi là đứa con duy nhất của bố mẹ rồi.
Dù làm chuyện x/ấu, nhưng tôi cũng làm việc tốt.
Con người vốn thế.
Khi chỉ còn một lựa chọn duy nhất, họ sẽ khuất phục.
Nhưng bằng chứng sắt đ/á cho việc tốt của tôi đã biến mất.
Tôi đành tạm lánh mặt.
Hy vọng cậu bé kia đừng ch*t.
Để tôi còn mang đến cho bố mẹ một bất ngờ.
Cậu ta đừng ch*t.
Cậu ta làm tổn thương chị gái tôi, tôi phải tận tay trả th/ù.
Nếu cậu ta ch*t thật, cũng không ai truy ra tôi.
Dù có manh mối gì, tôi cứ phủ nhận, ai làm gì được?
Quả nhiên, mọi chuyện như dự liệu.
Lần đầu tiên bố mẹ đến trường đón tôi, lần đầu tiên họ hướng về tôi vẻ mặt lo lắng.
“Con gái lớn của bố mẹ đâu? Con đã làm gì nó?”
Tôi đáp: “Con không biết. Hôm qua con không về. Con ra ngoài ăn phở xong về thẳng đây.”
Họ dùng lời dì hàng xóm chất vấn tôi.
Tôi chỉ cúi mắt.
“Dì hàng xóm vốn không ưa con. Bố mẹ cũng thế. Việc gì cũng quy tội cho con, nhưng con không làm là không làm, sao cứ bắt con nhận tội? Dì ấy nhất định bảo con làm, thì đưa bằng chứng ra đi.”
Họ c/âm nín.
Đúng vậy, dì hàng xóm bị đ/ập đầu bằng gạt tàn.
Nhưng trước khi đi, tôi đã lau sạch dấu vân tay, cửa còn mở toang.
Biết đâu do bà ta quên đóng cửa nên bị kẻ x/ấu tấn công?
Sao cứ khăng khăng đổ tại tôi.
Đúng, bà ta thấy tôi.
Nhưng bà ta xuất trình được ký ức ra sao?
Bà ta nói nghìn lời vạn lời, dù đi/ên cuồ/ng thế nào cũng chỉ là ký ức của bà ta.
Không thể biến thành bằng chứng buộc tội tôi.
Tôi không nhận, thì vô dụng.
Kể cả bố mẹ cậu bé cũng đến trường khóc lóc.
Đi khắp nơi hỏi han chuyện gì xảy ra, tại sao con họ đột nhiên xuất hiện ở nơi lạ, tại sao nó trọng thương nhập viện.
Họ lùng hỏi khắp những người xung quanh cậu bé.
Duy không có tôi.
Vì chúng tôi chẳng liên quan gì.
Cuối cùng, họ như bố mẹ tôi, không truy c/ứu được, đành bỏ qua.
Chỉ còn tôi ở bên bố mẹ.
Nhưng tôi không hiểu.
Sao họ vẫn không muốn nhìn thấy tôi?
Họ vẫn đuổi tôi vào trường ở nội trú, còn dặn đi dặn lại dù có nghỉ hè cũng không được về, thậm chí tìm gặp riêng giáo viên và hiệu trưởng, tặng thứ gì đó.
Chẳng mấy chốc, tôi bị dọn ra ở riêng một phòng nhỏ.
Sau đó, họ tạm dừng công việc, in tờ rơi tìm người, dán khắp nơi.
Tôi hơi băn khoăn.
Yêu đứa con đầu lòng đến thế sao?
Bố mẹ thật sự yêu quý, quan tâm, để tâm đến chị ấy đến vậy sao?
Dù có tôi tồn tại, trong lòng vẫn dành chỗ cho chị ấy sao?
Bố mẹ ơi, đừng lo cho chị ấy nữa.
Chị gái đang nằm trong lớp đất sau khu nhà đó.
Chị ấy sẽ mãi bên cạnh bố mẹ.
Vĩnh viễn không rời đi.