13.
Khi và Dung Ngọc đính thân, hắn đặc biệt mời tới thợ giỏi nhất, hắn còn đích đi tìm tím yên ty hiếm thấy, còn vẽ mẫu để thợ khắc cặp khi đặt chúng cạnh nhau, hai mảnh sẽ ghép bức hoàn chỉnh tỳ tác phẩm của sự khéo léo.
Ta giữ bội, còn hắn giữ bội.
Phượng của hắn, rất rồi hắn theo.
Ta cầm vân tặng cho Khúc Anh, thế nhưng chần chừ nhận, ánh mắt hết lần lần khác liếc Thái tử, hy hắn chỉ cho bây ứng ra sao.
Thái tử nhận lấy tay hắn ngọc, ngờ vực, lẽ hắn rằng vậy còn vật định thân.
Khúc tha thiết chờ tuyệt đẹp đó: “Ta, không?”
Thái tử thuận tay đưa cho ta.
“Nửa còn lại, Cô, lẽ rơi xuống sông rồi, khác sẽ gửi cho Khương cô nương.”
Ta: “Không cần, vốn dĩ đây cũng ngài tìm ngài cầm lấy được rồi.”
Lúc chuẩn bị rời đi, Khúc chạm trên khiến cho vân tan, bỗng nhiên mảnh vụn nằm lòng bà tan tay.
Nàng sững đứng sao.
Những mảnh trắng sữa vụn tựa như pha lê rơi lả tả xuống âm thanh nhặt thanh thúy.
Khúc lập tức bật hoang lo sợ “Ta cố ý.”
Bảo Châu châm chọc “Đúng rồi, chỉ đột nhiên sức của ngươi quá thôi.”
Ta đ/au đầu bảo Châu yên lặng, bất “Có lẽ bên rồi.”
Hồi khi Dung Ngọc đem tặng cho hắn nhướng và mỉm cười nói rằng, đây cặp đ/ộc vô nhị, được chính tay các thợ lợi hại khắc nên, bên còn phức tạp tinh nếu như đổi khác nó sẽ thuận theo đâu.
Khi còn tưởng rằng hắn chỉ nói đùa nghĩ rằng thật sự thợ chạm khắc được như vậy.
Thế nhưng còn về nữa, thì cũng quá để ý. Dù tặng cho bản quên đi mất rồi.
Ta để ý liếc hắn.
Thái tử trân trân mảnh vụn vương vãi trên lẽ hắn hốt hoảng, tựa như bản hoảng hốt, lúc sau hắn xoa nhẹ thở dài.
“Vỡ rồi thì thôi.”