Tôi núi không lâu, phố lớn này chẳng quen một ai.
Tôi muốn lạc với Đường nhưng không biết làm thế nào.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đi tìm Chủy trước.
Cùng nổi tiếng trên mạng sống cùng phố, lẽ hắn biết cách tìm ra Đường đang ở đâu.
Thấy tôi đến, Chủy tỏ ra rất vui mừng.
Hắn dẫn ra tận đầu làng tôi từ sớm, bước xe, một bó hoa được nhét vào tay tôi.
"Ôi chao! sư! mừng! Nhiệt liệt hoan nghênh ngài!"
Tôi hơi bất lực:
"Tôi tên Chu Thanh, cứ gọi tên được rồi."
Vương Chủy còn to lớn hơn trong video, cao lừng lững b/éo núc.
Con ấy thì khá xinh xắn, khoảng mười hai mười tuổi vẻ thanh tú.
Chỉ ánh mắt bé trĩu u tuổi nhỏ đeo quầng thâm trịch, rõ thường gặp á/c mộng.
Tôi vỗ nhẹ đầu Thiện lập "vút" một cái núp sau lưng bố.
Nhìn như vậy, Chủy đ/au không giấu nổi:
"Đây tôi, tên Thiện, bé... hơi nhát..."
Tôi mặt lên nhìn hắn cười nhẹ:
"M/ua một tặng một, lúc nào đó tôi sẽ xem bệ/nh giúp luôn chú."
Cô bé này do bị kinh hãi nên phách thương, nhất linh" trong h/ồn.
Một thất phách, gồm th/ai quang, linh và u tinh.
Th/ai quang chủ về mệnh sức khỏe, linh quyết định trí tuệ, u tinh quản tình dục.
Nhiều đứa trẻ tự kỷ đờ đẫn phần lớn đều do linh bị thương.
Vương Thiện cũng vậy.