Bữa đó cuối giờ Phòng hành chuẩn bị tan ca chị gái xinh đẹp marketing chị Mai, đứng dậy, cầm bó to về phía... Khương.
Cả im bặt như chương trình trực tiếp Hoa Tươi”.
Chị cười ngọt như bánh flan: “Anh em... anh từ lâu biết anh ít nói, nhưng tin là hợp. thử khiến anh... mở lòng.”
Cả thở gấp.
An Triều Vỹ đang uống sữa chua trân châu, suýt sặc.
Ủa sao ngột vậy?! chưa chuẩn bị tinh thần mà?!
Khương Hàn Dật đứng dậy, đón
Toàn bộ nhân viên há hốc.
“Cảm ơn em.” Giọng anh trầm
“Ơ... thật ạ?” Chị mừng rỡ.
Anh ngước lên, mắt lại không nhìn chị Mai, mà nhìn thẳng vào chỗ An Triều Vỹ đang ngồi.
“Nhưng tôi không nhận.”
Cả phòng: “Hả?!!”
“Bởi vì... đã khiến tôi quen sự ào. tôi... không thay đổi điều
Mọi nhìn ngay lập tức sang Triều Vỹ, đang hộp sữa chua trân châu như... vũ tồn.
“Ơ... không hết á! ngồi đây mà!”
Chị đỏ gật đầu, lịch sự lui. Không im thin như bị c/ắt điện.
Triều Vỹ cúi gằm mặt bàn, tai đỏ ửng: “Ch*t rồi... bị phát
5 sau, lén chuồn ra thang
Nhưng chưa kịp đóng cửa bàn tay giữ lại.
Khương Hàn Dật đứng đó, không nói gì, nhìn cậu.
“Sếp... xin lỗi, không cố biến thành đề bàn tán đâu. biết không hợp anh, cũng không”
“Cậu nói tôi không hợp cậu?” Anh ngắt lời.
“Không, nói không đủ tiêu chuẩn á...”
“Tôi là không kiểm soát nổi cảm xúc từ cậu.”
Triều Vỹ ngước lên, ầm ầm như vừa uống Red Bull.
“Cậu rối lo/ạn hoạch của Cậu khiến tôi lần đầu ngồi giữa cuộc họp mà mất tập trung câu bông đùa.”
“Cậu khiến tôi lần đầu tiên giữ không phải năng lực, mà sự tồn tại.”
Thang máy “ting” mở
Anh không vào. Chỉ khẽ nói: “Nếu nữa, tôi theo.
Nhưng nếu đứng lại, tôi tay.”
Tối hôm đó, Triều Vỹ nằm dài trên giường, gối ôm trước mặt úp như con mèo mắc
[Hệ thống: Cảnh báo cảm xúc chơi đang quá tải.]
[Độ thiện cảm Khương Hàn Dật: 13 → 18]
[Chỉ bị đuổi: thức = 0%]
[Kích hoạt: cảm song phương chưa x/á/c nhận.”]
Triều Vỹ nhật ký hệ thống:
“Ngày thứ tám:
– Có sếp, không
– hoảng, vì... từ chối ta em.
– Anh nói nếu đứng lại, anh tay.
Em không đâu. cao hôm thôi, anh lo chút.”