Trăm Tuổi

Chương 7

01/06/2025 21:07

Bà nội nhíu mày, nói: "Không đúng rồi, nghĩ quá nhiều?"

Ông nội "Chính đang suy nghĩ thừa đấy."

Sáng hôm Nguyên Bảo và từ phòng phía tây bước ra, hai nhảy nhót tưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ông nội nói: "Mẹ ơi, Nga chưa tìm thấy, của Nguyên Phúc sẽ đi tìm tiếp. Trong nồi còn mọi dùng trước đi."

Cụ đi đường thận đấy."

Bà nội áp sát thì thầm: "Nguyên Phúc, tránh xa ra, đừng nghe lời ấy mọi lúc."

Tôi gật "Cháu biết rồi."

Dặn dò xong, nội theo ông nội ra nhà.

chúng đang chơi trong ngồi dựa chân phơi nắng, đôi cứ liếc ngừng.

bảo: "Em ngủ phòng nữa."

Tôi hỏi: "Sao thế?"

"Phòng có chuột, cắn thủng ngón tay em rồi."

Cô bé giơ bàn tay trái lên, ngón út đúng bị rá/ch da.

Nguyên Bảo nói: "Em ở phòng Cụ."

hỏi: "Em bị chuột cắn à?"

Nguyên Bảo lắc "Em nghe nói mớ, bảo sẽ thịt em. Sợ quá, về nhà."

thở dài: "Em về lắm."

Vừa dứt đã đứng phắt ghế: "Nguyên Phúc, đun nước nóng đi, làm thịt cho bọn ăn."

Cả lũ chúng đứng hình, tròn xoe.

Trong sân chỉ có 3 mái đẻ trứng.

Tôi ngập ngừng: "Cụ ơi, đẻ gi*t được sao?"

Lần cuối được thịt đã từ hồi Tết, lâu lắm rồi.

Cụ "Được! Mau ra gà!"

Tôi lưỡng lự đứng im.

Cụ quay sang Anh: "Cháu đi!"

liếc thì thào: nên ạ?"

Thấy cô bé nhúc nhích, giậm chân tức xộc thẳng chuồng túm lấy mái.

Cụ bước kho, vung d/ao ch/ặt đ/ứt đầu gà.

"Nguyên Phúc, mau đun nước nóng lên!"

Con đã ch*t, đành kho lửa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm