5
Lại liên tục đổ mưa to ngày, khí ẩm ướt làm cho trong lòng người ta rất thoải mái. Tôi đi xem những bông hoa tôi trồng lán lớn, mặc dù sự sóc An còn chưa ch*t hoàn tinh thần phấn chấn ánh mặt trời ấm áp.
Tôi tinh thần yên, hỏi An một vấn đề: “Anh hối h/ận không?”
“Hối h/ận cái gì?” An nói.
“Ở bên em hối h/ận không?”
Ôn An nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt kiên “Bé ngoan, hối h/ận.”
Lời nói làm cho trong lòng tôi càng khó chịu, tôi tình nguyện hối h/ận.
Hai tay tôi nhiều lần m/a sát ghi nhớ, chậm một hồi mới tiếp tục vừa mới nhìn thấy, ước mơ năm chu khắp giới, hiện tại cũng 30 tuổi, mỗi ngày theo em ở này, cửa cũng khó mà ra một lần.”
Ôn An hầu ra ngoài xã giao, ngày nghỉ đều chỉ ở một tôi, thậm chí xin nghỉ ngày tâm tình ổn tôi.
Những chuyện này, tôi thoáng nghĩ một chút thể đoán được.
Hôm nay thứ ba, An đi làm.
Còn nữa, trên cơ thể tôi bầm tím.
“Bé ngoan, nếu em quen anh, vậy lý tưởng em nhất chu An vuốt lọn tóc nhắn bên tai tôi “Ôn An 21 cũng nhất vọng em bỏ anh. Bất kể nào, trái tim thay đổi.”
Tôi rưng rưng nước mắt.
Tôi chỉ thể dựa vào thông tin trong ghi ngắn kỹ câu chuyện chúng tôi, tâm tình An đi lúc này, tôi nhất rất vui vẻ.