Tôi hề hay biết, vẻ đón nhận lần Lục Dĩ Ninh, cố ý tiếp cận sau đó. Từ căn ồn ào náo nhiệt đến nhà thi đấu tan học, tạo ra những "gặp gỡ" bất ngờ tôi.
Thời gian bước ngày càng dài, ánh mắt hướng về càng càng ch/áy Rồi cùng một ngày, bước qua đám đông tiến đến trước mặt tôi:
"Kiều Vũ, thích em ý hò cùng không?"
Khi lao lòng anh, giả nhận ra vẻ kh/inh thường mà cố giấu sau hàng mi dài. Chỉ nhắm mắt hít sâu mùi hương dễ chịu phất vị cam thảo và nước vải trên người anh.
Trong có vàng, trong có ngọc diện. Người xưa quả dối ta.
Nhưng hiểu, khối ngọc này chỉ về trong chốc Có lẽ sớm kết thúc trò đùa này, công khai để bênh vực mai của mình. Hoặc có muốn kéo dài chơi, để càng lún sâu mới tuyên bố lại.
Nhưng ngờ, Lục Dĩ đến lại mang ý đồ phá tiền đồ của tôi.
Lần đầu nhận ra điều ấy ở quán net.
Đang đề Tam" tính của Lục Dĩ Ninh, người đàn ông đang chú đ/á/nh bỗng phắt tai nghe ra vẻ bực dọc.
Nghe động, ngẩng lên hỏi: "Sao thế?"
Anh chú nhìn hồi lâu, đột nhiên cất trầm đục: thích em đề ở anh."
Tôi sẵn sàng chiều lòng nhân, vội cuốn tập giấy vứt sang bên: "Vậy em nữa."
Ánh mắt vẫn ch/ặt, sắc mặt càng khó coi: thấy khoảng cách chúng ta quá Anh thích giác này."
Tôi chợt linh điều gì, tim thình thịch: "Vậy muốn... thế nào?"
Anh đột ngột áp sát, trán gần chạm trán điệu mềm mại đang nũng nịu: "Không thể thành học kém sao?"
Ánh xanh từ màn hình len đôi mắt trong của anh. Tựa nàng tiên cá dụ dỗ con mồi, thả lời mời gọi: "Kiều Vũ, đến thế giới của đi. Ở anh…mãi mãi."
Khoảnh khắc ấy, gần phát đi/ên sướng.
Thì muốn chính điều này.
Thì Chu Nhiễm muốn chính điều này.