[Trang Tệ Ca, anh có thấy em không?]

Anh ta cười: “Đúng vậy, anh cũng nghe em nói anh chỉ là tên l/ừa đ/ảo!”

Tôi chỉ vào Lương Giai bên cạnh tôi.

[Giai Giai, cậu có thể thấy Lâm Hướng không?]

Lương Giai gật đầu: "Tớ đã nhìn thấy cậu ấy."

Sau khi tìm hiểu thì tôi được biết, bậc thầy mà Lương Giai nhắc tới chính là Trang Tệ Ca.

Bề ngoài, anh ấy là một blogger tâm linh nhưng thực chất anh ấy là một thầy bắt m/a chính hiệu, hàng thật giá thật.

Khi Trang Tệ Ca hoàn thành nghi lễ cho chúng tôi, Lương Giai đang gi/ận dữ giữ lấy Trang Tệ Ca.

"Anh dám nhận hai đầu tiền của tôi. Anh là tên l/ừa đ/ảo, trả lại tiền cho tôi!”

"Em gái, phát sóng trực tiếp và siêu độ là hai công việc khác nhau!"

Trang Tệ ca không còn cách nào khác là phải trả lại toàn bộ số tiền cho Lương Giai.

Anh ấy còn nói người kéo người đến không phải tôi mà là Lâm Hướng.

"Tôi đã gọi cảnh sát rồi, các người không cần phải cảm ơn tôi!”

"Nhân tiện, đừng gọi tôi là Trang Tệ Ca, x/ấu quá, gọi tôi là Trang đại sư đi!"

???

Ý là muốn từ Trang Tệ Ca thăng cấp thành Trang Tệ Đại Sư chăng?

Hai mươi phút sau, cảnh sát tới.

Họ tìm thấy th* th/ể của Lâm Hướng dưới giếng và bắt đầu đến thăm những người dân làng xung quanh để điều tra.

Tôi yêu cầu Lương Giai quay lại làm việc trước để không ảnh hưởng đến tiền thưởng tháng này vì tôi.

Cô ấy trông có vẻ bối rối.

"Tớ đi lần này, cậu đi đầu th/ai thì tớ phải làm sao?"

"Không, nếu như tớ đi đầu th/ai, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức để trở về bên cậu!"

Sau những lời tha thiết của tôi, Lương Giai cuối cùng đã rời đi, nhưng cứ đi ba bước lại quay lại nhìn tôi một lần.

Cô gái ngốc nghếch.

Lâm Hướng và tôi đi theo Trang Tệ Ca, không, là Trang Tệ Đại Sư đi vào trong đám người.

Tôi thấy mợ tôi từ phía sau lén nhìn, hòa vào đám đông giả vờ xem trò vui.

"Tôi nhớ!"

Bác Lý hàng xóm hưng phấn chạy đến cảnh sát: “Tôi từng nhìn thấy bộ quần áo này rồi!”

Tôi thấy mợ tôi rõ ràng đang h/oảng s/ợ, đồng thời một cảnh sát khác cũng chú ý đến mợ.

Khi cảnh sát hỏi mợ tôi, mợ không dám ngước mặt lên.

“Tôi là một phụ nữ nông thôn, biết cái gì? Đồng chí cảnh sát, tôi sợ người ch*t nên xin về trước!”

Cảnh sát không thể hỏi bà ấy thêm câu nào nữa và thả đi.

“Hỏi nhiều thì có thể biết!” Tôi lo lắng nhảy sang một bên.

Nhưng không ai trong số họ có thể nghe thấy giọng nói của tôi, chỉ có Trang Tệ Ca mới có thể nghe được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
4 Hồn Xà Chương 20
7 Hôn Tiểu Châu Chương 20
9 Cậu Bé Da Đỏ Chương 23
11 Nhờ Có Anh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm