Trường Nhạc thật sự mức xảo quyệt, đã tính toán Thiệu sẽ nghe nên đã cố xuất trận chênh thời bỏ số tiền lớn để m/ua chuộc truyền hai bên.
Nếu ngày Thiệu mới tiến công, sợ là có thể nhặt x/á/c Viễn.
Thời điểm cuối cùng, Thiệu vẫn chọn tưởng ta.
Chàng ấy mang theo đại vội vã xuất phát, cưỡi theo lẫn đội quân.
Dù vậy, khi tiến Bạch Lang kỵ đã tổn thất hơn phân nửa.
Hai bên vừa gặp nhau, Hồ lập tức rã.
Cuộc cuối cùng đã thắng lợi mặc dù Khả Hồ đã trốn thoát.
Sau cuộc chiến, đứng bên đạo thu trường, xem xét th ư ơ n g vo/ng.
Ta thấy hắn đầy sức lực, toàn khác ánh mắt đờ đẫn trong giấc mộng qua, tâm tình đầu dễ chịu.
Ta bước tới nói chuyện hắn, chân cẩn thận liền vấp ngã cái, thẳng vòng tay hắn.
Đúng lúc này, mũi tên lạc từ đâu bay đ â m thẳng lưng ta.
Ta kêu lên tiếng, ngã trong ng/ực Viễn.
Người ngoài thoạt nhìn, giống là xông lên, lấy thể đỡ tên cho Viễn.
Cố ôm ch/ặt lấy ta, cuối cùng trong thức, nhìn thấy đôi mắt tuấn lãng kia, tràn đầy xúc động.
“An Bình…”
…
Ta bị đ/á/nh thức bởi cơn đ/au, lưng nóng lửa đ/ốt, toàn bị xe cán qua.
Ta mở cử động ngón tay, lại phát hiện tay đang bàn tay khô ráo ấm áp khác nắm giữ.
Ta quay trợn tròn mắt.
“Cố Viễn?”
Cố gục bên giường ta, hắn ngẩng hai mắt đỏ bừng nhìn ta.
“An Bình, tỉnh rồi.”
Lực trên tay siết ch/ặt, giọng nói khàn khàn truyền đến.
"Trước đây là đúng, nên có thành nàng, nên xử vậy."
“An Bình, nguyện vì mà trả bằng tính mạng. Về sau, sẽ mặt tình cảm mình, sẽ để vất nữa.”
?
Hiểu rồi, anh em.