Sau Khi Bị Hủy Hôn, Ta Đã Vào Cung

Chương 11

03/07/2025 16:56

Ta muốn khóc, ta đã có hôn phu rồi, hoàng đế còn đối xử với ta thế, hắn nghĩ ta là gì?

Quả nhiên mẫu thân nói đúng, nam nhân thiên hạ không có ai tốt.

Chợt bông tuyết bay vào mắt ta, ta không tự chủ rơi lệ, hoàng đế lại đột nhiên hoảng lo/ạn, buông ra ta, luống cuống lau nước mắt cho ta.

“Nàng đừng khóc, là trẫm sai, trẫm thất lễ rồi, nàng đừng khóc nữa.”

Lòng Ta ngán ngẩm, nhưng vẫn thuận theo thế mà khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng sẽ không trị tội thần nữ chứ?”

Hoàng đế mỉm cười: “Không đâu.”

Lúc này Ta mới phát hiện, khi lau nước mắt cho Ta, ngài đã vô tình kéo rơi khăn che mặt.

Ta bắt đầu tự phụ nghĩ, chẳng lẽ phát hiện sắc đẹp của ta nên muốn cưỡng đoạt?

Kết quả hoàng đế chó má suýt chút nữa khiến Ta tức đi/ên lên!

“Đừng khóc nữa~ Nhìn nàng khóc, bong bóng nước mũi lộ ra rồi, x/ấu xí y hệt con chó đen trẫm gặp hồi nhỏ vậy~”

Ta lập tức nghẹn lời, trong lòng gào thét: “Giai nhân tuyệt sắc như ta mà không thấy sao! Hóa ra không phải Đức phi ngoại tình, mà là ngài bất lực!”

Mặt hoàng đế chó má đột nhiên đen sầm, Ta vội bịt miệng: “Trời ơi! Sao ta lại nói ra suy nghĩ trong lòng! Cha ơi! Họ hàng ơi, ta có lỗi với mọi người! Cửu tộc xin lỗi!”

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, siết ch/ặt cổ tay Ta.

“Trẫm sớm muộn cũng cho nàng biết, trẫm có bất lực hay không!”

Cuối cùng, trong lúc hoảng lo/ạn, Ta vô ý lại đ/á hoàng đế một cước.

Khiến lúc về phủ, Ta chỉ nghĩ đến chuyện tru di cửu tộc, thậm chí mấy đêm liền gặp á/c mộng bị ch/ém đầu, quên bẵng chuyện Đức phi ngoại tình.

Dạo này vì tuyết tai, hoàng đế rất bận, chúng ta không gặp lại nhau – tốt quá, cửu tộc bảo toàn.

Ta thường thấy Đức phi vênh váo trong yến tiệc, mỗi lần trong lòng đều khó chịu, cảm giác bức bối vô cùng.

Đến đầu xuân, trong cung truyền tin, Ngụy Thanh thắng trận, ngày kia sẽ khải hoàn.

Ta bất ngờ thêu túi thơm, định đợi Ngụy Thanh về tặng anh ta, dù sao cũng nhận nhiều món quà nhỏ từ hắn. Chỉ là đã lâu thế, bức thư Ta viết sao hắn chẳng hồi âm.

Ngày kia đến thật nhanh, Ta quyết định quan sát trước, nên sớm ra đứng bên đường đã xếp thành hai hàng.

Người đàn ông dẫn đầu nghịch sáng, khoác giáp bạc, hai bên đường vang tiếng reo hò, thậm chí nhiều nữ tử trên lầu ném khăn tay xuống.

Ta nhìn Ngụy Thanh càng lúc càng gần, vẫy tay hết sức, bỗng phát hiện có nữ tử cùng cưỡi chung ngựa. Hắn nắm dây cương ch/ặt, Ta nhìn kỹ – ha ha, nữ tử mặt đỏ như mông khỉ này chẳng phải quân sư Mộc Uyển Thất sao?

“Đây chắc là tướng quân! Oai phong quá!”

“Đúng vậy, anh dũng thật! Nữ tử kia hẳn là nữ quân sư huyền thoại? Trai tài gái sắc, gh/en tị quá! Tướng quân đẹp thế, giá như ta cũng được cùng hắn chinh chiến~”

“Mơ đi! Nghe nói thắng trận lần này công lao lớn thuộc về nữ quân sư, biết trước được quân địch tập kích~”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
10 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
11 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm