Hắn ngẩng mặt lên, nước mắt giàn giụa vì đ/au, nhưng khoé miệng lại... nhếch lên một nụ cười méo xệch và quái đản.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt không chút oán h/ận, mà tràn đầy rực lửa hưng phấn kỳ lạ.

"Em..." Hắn thều thào: "Em... mạnh bạo quá..."

Tôi nghệch mặt ra: "Hả?"

Bạch Vũ siết ch/ặt cổ chân tôi, giọng nói đ/ứt quãng nhưng tràn đầy phấn khích:

"Chưa ai... Chưa ai dám đ/á anh như thế... Cảm giác này... Đau nhưng mà... sướng quá..."

Tôi gi/ật lùi lại, ngã bệt xuống vũng nước.

Thằng cha này bị khổ d/âm à?

Bạch Vũ cười kh/ùng khục trong cổ họng, dù mặt vẫn nhăn nhúm vì cơn đ/au thấu trời xanh.

"Minh Viễn... em đúng là liều th/uốc đ/ộc của anh. Một đ/á vừa rồi... chứa đựng sự kháng cự đầy hoang dã, anh thích... anh thích lắm..."

Tôi quay sang nhìn đạo diễn, mặt c/ắt không còn giọt m/áu:

"Đạo diễn, diễn viên của ông bị chập mạch rồi, mai gọi xe thương đi/ên đi!"

Đạo diễn lúc này mới hoàn h/ồn, vội vàng hô hoán nhân viên y tế khiêng Bạch Vũ đi, lúc nằm trên cáng, Bạch Vũ vẫn cố ngoái đầu lại, đưa tay về phía tôi:

"Đợi anh nhé... Anh đi khám xem có hỏng hóc linh kiện không rồi mình quay tiếp... Nhớ chờ anh..."

Tôi rùng mình, nổi hết da gà da vịt, quay tiếp cái con khỉ khô!

Tôi vớ lấy cái áo khoác, co giò chạy thục mạng ra khỏi phim trường.

Vừa chạy ra đến cổng, tôi va sầm vào một lồng ng/ực cứng như đ/á.

Là Tần Liệt.

Hắn đứng dựa vào con moto phân khối lớn, tay cầm mũ bảo hiểm, mặt hầm hầm sát khí nhìn tôi. Bên cạnh hắn là Lục Kiêu đang ngồi trong xe hơi, hạ kính xuống với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Chơi vui nhỉ?" Tần Liệt gằn từng chữ: "Vừa nãy tôi thấy xe c/ứu thương chạy vào. Anh làm gì thằng cha Bạch kia Vũ rồi?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm