Vali buộc sau yên chiếm gần hết chỗ, tôi không còn cách nào khác đành phải ngồi sát lưng Tương Vũ.
Hắn đeo kính râm lại, vặn tay ga phóng đi một cách bảnh bao:
"Ngồi yên nhé, chúng ta lên đường!"
Cú đề-pa bất ngờ khiến tôi theo quán tính ôm ch/ặt lấy eo hắn.
Hắn bật cười khẽ, giọng đầy khoái chí:
"Thầy Trình ngồi cho vững, đoạn đường phía sau còn xóc hơn đó."
Cơ bắp săn chắc dưới lớp áo phông làm tay tôi như bị điện gi/ật, vội buông ra.
Xe lao băng băng trên con đường mòn gồ ghề, mỗi lần xóc khiến tôi chao đảo, cuối cùng phải đưa tay bám ch/ặt vai hắn mới giữ được thăng bằng.
Hắn nghiêng đầu liếc tôi, khóe môi nhếch lên trêu chọc:
"Thầy Trình da mỏng thịt mềm thế này, chịu được khổ không? Hay định bỏ cuộc giữa chừng?"
Da mỏng thịt mềm?
Tôi cau mày, thò tay véo một cái thật mạnh vào eo hắn.
"Á!" – hắn hét toáng lên.
"Anh Tương thô kệch như gấu thế này, liệu có chăm sóc được lũ trẻ không? Hay dọa chúng khóc thét lên thì sao?"
"......" – hắn c/âm nín một lúc, rồi nhỏ giọng bĩu môi:
"Ai mà được như cậu thanh tú thế, còn đeo kính trông nho nhã hiền lành..."
Tôi không nói gì, chỉ véo thêm một phát.
Hắn lập tức kêu la xin tha:
"Xin xin, đ/au quá! Tôi sai rồi, không nói nữa!"
Tôi vừa buông tay, hắn lại lầm bầm nhỏ đủ cho tôi nghe:
"Còn biết gi/ận dỗi véo người nữa chứ..."
Tiếng hét thảm thiết vang lên ngay sau đó:
"Ái ái! Thật sự không dám nữa! Buông tay ra! Đau quá!"