Niềm Vui Của Anh

Chương 15.

06/02/2025 17:20

Khi Khâm Diễn đang trên đường đến, tôi dựa lưng vào cửa, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Chẳng mấy chốc, anh lại gọi tới.

"Vu Uyển, đừng cúp máy, tôi sẽ ở đây với cô." Giọng anh nhẹ nhàng, như một liều th/uốc an thần.

"Ừm." Giọng tôi khàn đặc, có chút nghẹn ngào.

Dù vậy, từ điện thoại, tôi vẫn nghe rõ hơi thở gấp gáp của anh ở đầu dây bên kia.

Dường như cảm giác bất lực này khiến tôi thêm phần lo lắng.

Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ, từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Khâm Diễn cũng đến.

Từ trong điện thoại, tôi nghe thấy âm thanh giằng co giữa anh và gã s/ay rư/ợu, lòng tôi thắt lại vì lo lắng.

Không thể chịu nổi nữa, tôi vội cúp máy.

Tiếng ồn bên ngoài ngày càng nhỏ dần, tâm trạng tôi cũng dần ổn định.

Tôi nhắn tin cho anh:

"Anh sao rồi?"

"Không sao."

Thở phào nhẹ nhõm, tôi mở cửa phòng và nhìn qua mắt mèo.

Ngoài cửa, một mớ h/ỗn đ/ộn hiện lên. Trừ Khâm Diễn, còn có hai cảnh sát khác.

Gã sa/y rư/ợu đã bị kh/ống ch/ế.

Lúc này, Khâm Diễn gõ cửa, tôi lập tức mở ra và không kiềm chế được mà ôm chầm lấy anh.

Khâm Diễn hơi sữ/ng lại, sau đó cũng vòng tay ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.

Tựa như mọi ấm ức đều tuôn trào vào khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy mũi cay xè, bật khóc nức nở.

Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi nói:

"Khâm Diễn, cậu dỗ dành cô ấy đi, bọn tôi về trước."

Dứt lời, họ dẫn gã sa/y rư/ợu rời đi.

Tôi khóc đến mức nấc lên, cuối cùng cố gắng kìm nước mắt lại.

"Được rồi, được rồi, dọa cô bé sợ quá." Khâm Diễn cười khẽ, tay không ngừng xoa dịu tôi.

Tôi mím môi, không nói gì.

Anh lại làm tới:

"Hửm? Sao không ch//ửi tôi nữa?"

Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

Trong ánh mắt tràn đầy ý cười trêu chọc, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

"Thôi thì… coi như em ngầm đồng ý đi."

Tôi hừ một tiếng rất nhỏ, rồi ngang nhiên lau nước mắt và nước mũi vào người anh.

Sau khi lau xong, tôi cố tình hỏi:

"Anh không thấy g/hê à?"

Khâm Diễn vén tóc tôi, cười nói:

"Làm sao có chuyện gh/ét bỏ cô gái của nhà mình được chứ?"

Lần đầu tiên tôi không cãi lại anh, chỉ nhẹ giọng hỏi:

"Làm 'cô gái nhà anh'… có lợi gì không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Siêu Năng Lực Của Tôi Là Triệu Hồi

Chương 398
Một buổi sáng, Gãy Ngưng Mây xuyên việt mang theo ký ức trùng sinh đến một thế giới mới nơi linh khí bùng nổ. Ở đây, mọi người dần thức tỉnh những dị năng độc đáo của mình, như khống chế lửa, ngưng đọng nước, thấu thị, biến hình. Các loại dị năng trăm hoa đua nở, chỉ có điều không ai nghĩ tới, chứ không có gì là không thể. Gãy Ngưng Mây cũng luôn mong chờ dị năng của mình. Cho đến một ngày, nàng chìm vào giấc mơ và thấy kiếp trước, nơi nàng đã liều mình chơi game gacha nổi tiếng mỗi ngày trong bảy năm. Trong mơ, với lòng tin tràn đầy, nàng thực hiện lần rút thẻ đầu tiên — không có gì xảy ra. Rồi lần thứ hai cũng không, lần thứ ba cũng không. Mãi cho đến khi đã rút tổng cộng hai trăm lần mà vẫn không có kết quả, nỗi đau dai dẳng khiến Gãy Ngưng Mây thở không nổi, và nàng giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng. “May quá, chỉ là một cơn ác mộng thôi...” “Chờ đã, dị năng của ta? Dị năng của ta đã thức tỉnh chưa?” Nội dung nhãn hiệu: Dị năng, Tương lai, cướp quyền, Rút thưởng, rút thẻ, Thẻ bài. Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Gãy Ngưng Mây ┃ Vai phụ: Rút thẻ ┃ Cái khác: Triệu hồi / đô thị dị năng / thăng cấp lưu. Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cái này Âu Hoàng đến cùng là ai đang làm a! Lập ý: Cố gắng thay đổi vận mệnh.
Bách Hợp
Tương Lai
3