Đối với đó chỉ việc nhỏ nhặt đáng kể. Thậm chí biết chỉ trao cho chúc "Chúc cậu mỗi đều vui vẻ" vô thưởng vô ph/ạt. Trong bảy năm sau đó, chưa từng mở ứng dụng nhạc lần nào, từ bỏ cây đàn quay cấp ba, và lần nhớ tới cô ngồi xổm cửa lớp mùa thu năm ấy.
Ký ức con thật kỳ lạ.
Khoảnh khắc nghĩ "Có phải cô Giang Duyệt không?", cả đêm yên tĩnh lạnh lẽo bỗng rõ mồn - từ mờ nhạt phản chiếu đôi đến khăn giấy bị vò nhàu tay, rồi quả cam mấy mắt. Từng cảnh tượng lên sống động.
Đôi nhìn chằm chằm khi nói "Tôi biết chơi guitar", muốn chàng trai chơi guitar khi giúp chọn gương, mái tóc bay hớn hở lúc tặng sổ tay, nét chữ tỉ mẩn viết lên gương, cùng nước mang cho những ốm.
Hóa mọi thứ đều có nguyên biết Tử Minh của vì m/a, ghi lên gương chỉ vì tiện lợi, thích và dẫn đi concert của anh đã tưởng, đã tưởng...
- Sao mình có thể quên em?
Tôi lao tới tòa nhà Kim Thành, như kẻ đi/ên vượt ông chủ đang chào cửa tiệm trà, băng những nhân viên ngơ ngác, thẳng tiến đến gương đồng.
Trong căn phòng tận cùng của nhà ngọn nến đỏ lập làn khói xanh manh, nhàng từ gương, đôi vắt nhìn tôi: "Lục Tử Minh, anh đến đón à?"
Mắt đỏ ngay lập nước như nước lũ tràn đê, rơi từng giọt. Em đờ giây lát sau vẻ hoang mang, tiến gần hơn: "Lục Tử Minh..."
Tôi ôm chầm lấy nhưng chạm gì. Mái tóc rơi trên cổ lạnh buốt. Giọng khản đặc, gọi: "Duyệt Duyệt."
Giang Duyệt đứng như trời trồng, lúc sau mới đáp: "Ừm."
Dường như nắm lấy vạt áo hay có thể không, bởi hơi con người. như mãi thể chạm tới cô năm xưa lấp bóng tối nhìn tr/ộm nữa.
Nhận thức tựa nhát khác cứa tưới xuống từng giọt nặng nỗi đ/au và hối h/ận trào nuốt chửng tôi. khó hỏi: "Duyệt Duyệt, anh có thể xin việc không?"
Giang Duyệt bất ngờ lặng. lẽ đoán điều đáp: "...Xin lỗi." Vừa dứt lời, cựa mình muốn khỏi vòng tay tôi.
"Duyệt Duyệt." nghe muốn tay. kh/iếp s/ợ như rạ/ch nát trái vốn đã chai sạn vô cảm bao năm, nài nỉ: "Em có thể... sống không? Anh c/ầu x/in sống Anh sẽ làm mọi đối xử với thật tốt, muốn gì anh cùng làm phải thích nghe anh chơi Anh sẽ học lại..."
Em đờ ra.