Tôi cố mấy đường trông vẻ đều giống q/uỷ quái đang mở to miệng nhưng đã còn thời gian để tính toán tỉ mỉ, thể nhắm mắt trong những đường đó.
Cược ván vậy.
Tôi dấu chân bị đạp trên mặt đất sau rồi vào trong đó.
Chân còn đang bị thương nên chân đều đ/au thấu tâm can nhưng lại quan tâm đến chút đ/au này.
Dựa vào hang vào trong.
M/áu cũng thuận theo váy đỏ chảy nhỏ giọt trên đường.
Trong tiết Sinh đã học, mất m/áu sẽ đến nhiệt độ cơ thể hạ thấp.
Mà m/áu mất đến mức độ nhất định nào sẽ đến ảo giác, giống này vậy.
Tôi thể cảm thân sắp ch*t rồi, hình lại về học.
Trong mùa hè oi ả, ngồi trên bàn lật những trang sách đã bao nhiêu lần để mơ về tương lai của thân.
Tương lai của sẽ đến trường đại xa xôi, chuyên ngành thân thích rồi sẽ em gái về, sẽ tìm được người yêu và xây dựng tổ ấm.
Tiếng xào sau lưng ngày gần hơn, thậm còn thể được của bố, giọng của ông ấy lại, giống với hơn: “Trở về đi, Tiểu Ngọc. Chỉ cần về thì là của bố. Cả chúng ta thể sống hạnh phúc bên nhau.”
Ông ấy nói chuyện mang theo cười, thong thả vui vẻ giống khi hai em chúng lên núi hái cây vậy.
Cho tới giờ, cảm tất cả mọi thứ giấc mơ vậy.
Bố mẹ quen vì sao trong mấy tháng ngủi giống đã biến thành người khác vậy?
Tôi cắn răng, nuốt nghẹn trong cổ họng.
Dường đã cược thua rồi, trước đường chút gió nào, lẽ là đường ch*t.
Muốn quay đầu không?
Quay lại nơi đã hại ch*t em gái, quay về nơi thân bị đem thần món đồ.
Tôi cam tâm.
Tôi cố gượng thở cuối cùng, cắn răng vào sâu vào bên trong.
Con đường thân tự cho dù ch*t cũng phải đi.