Dì Vương Quế Phân, phản ứng đầu tiên, chỉ tay r/un r/ẩy hét: “Yêu quái! Đây là yêu quái! Là báo ứng của tà thần."
Những người dân khác cũng đồng thanh:
“Đúng, đúng! Là tà thần báo oán! Cố Tình xúc phạm tà thần."
“Tôi đã nói mà, trên đời làm gì có chuyện xem bói miễn phí, lại ban phúc ban lành."
“Chắc chắn có vấn đề! Đáng đời! Đây là báo ứng."
“Ai bảo nó lừa tiền chúng ta."
Đội trưởng cảnh sát khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại, ra lệnh đưa Cố Tình ra ngoài.
Tôi đi theo, vừa đúng lúc nghe ông ta thì thầm với đồng nghiệp: “Cái quái gì thế này… Tà giáo hạ cổ sao?”
Một cảnh sát khác lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi: “Không giống. Tà giáo hạ cổ nào có hiệu quả nhanh vậy? Hơn nữa... Cố Tình cũng chẳng tiếp xúc với ai khả nghi.”
Đội trưởng bực bội gãi đầu: “Mẹ kiếp, thời buổi này yêu m/a q/uỷ quái gì cũng có. Báo vụ này lên trên đi, để cấp trên đ/au đầu hộ."
Cùng lúc đó, ở bệ/nh viện, Lý Vỹ, một trong những khách hàng thân thiết nhất của Cố Tình đã ch*t.
Ch*t thảm.
Bảy lỗ chảy m/áu, da thịt toàn thân th/ối r/ữa như bị thứ gì đó gặm nhấm.
Bác sĩ bó tay, chỉ có thể tuyên bố t/ử vo/ng.
Cha mẹ Lý Vỹ khóc sống khóc ch*t, vật vã bên th* th/ể, miệng không ngừng gào khóc: “Trời ơi, gi*t tôi đi! Con trai tôi đáng thương quá! Nó ch*t thảm như vậy, ai là kẻ trời đ/á/nh hại mày chứ?"
Ánh mắt họ chuyển sang tôi, dữ tợn, oán đ/ộc.
“Chính là mày! Con khốn nạn." Mẹ Lý Vỹ gào lên.
“Nó từ khi chia tay mày liền đổ bệ/nh. Không phải mày hại thì còn ai?! Chắc chắn mày hạ đ/ộc nó."
“Cảnh sát! Các anh phải làm chủ cho chúng tôi! Con nhỏ này dùng tà thuật, hại ch*t con trai tôi."
Bố Lý Vỹ chỉ tay vào mặt tôi, gi/ận dữ tố cáo. Nhưng cảnh sát không dễ dàng tin lời một phía.
Họ làm đúng quy trình, hỏi tôi lúc xảy ra chuyện tôi ở đâu, qu/an h/ệ giữa tôi với Cố Tình và Lý Vỹ thế nào…
Tôi bình tĩnh trả lời trôi chảy. Dù sao, tôi đã chuẩn bị từ lâu.
Tôi thể hiện như một cô gái bình thường, bị sốc, h/oảng s/ợ, yếu đuối. Thậm chí còn ép ra vài giọt nước mắt cho thêm phần đáng thương.
Cảnh sát thấy tôi hợp tác, không có điểm nghi ngờ rõ ràng.
Cái ch*t của Cố Tình và Lý Vỹ lại quá kỳ quái, đến họ cũng thấy phiền. Ghi khẩu cung đơn giản xong, họ liền thả tôi.
Kết luận cuối cùng của cảnh sát là: Cố Tình vì thờ cúng lâu dài một bức tượng tà thần không rõ ng/uồn gốc, dẫn đến rối lo/ạn t/âm th/ần, cuối cùng tự h/ủy ho/ại bản thân. Còn cái ch*t của Lý Vỹ, được quy về một loại bệ/nh cấp tính hiếm gặp.