Thai nhi quỷ

Chương 7

05/09/2025 11:52

Tôi chằm chằm nhìn anh:

"Vậy anh nói xem, chuyện giữa anh và mẹ anh rốt cuộc là thế nào? Anh đang sợ cái gì?"

Phùng Chí Kiên mặt tái xanh, ấp a ấp úng định giải thích, ngoài cửa đã vang lên tiếng mẹ chồng gõ cửa, giọng bà vẫn mang theo vẻ nịnh nọt và cười nói:

"Chí Kiên à, Thái Doanh đang mang th/ai, con để con bé đi ngủ sớm đi. Đêm khuya âm khí nặng nề, con bé lại bị ra m/áu, bà cô trở dạ ngửi thấy mùi là tìm đến ngay đấy, để mẹ ngủ cùng con bé cho."

Không hiểu sao, Phùng Chí Kiên nghe đến "bà cô trở dạ" xong, khuôn mặt vốn đã tái xanh bỗng biến thành màu trắng bệch.

Anh vội nói với tôi:

"Em đi ngủ với mẹ đi, không thì bụng em lại đ/au nữa đấy."

"Mẹ anh sờ soạng người em, còn gi/ật cả quần áo em!"

Tôi liếc nhìn cánh cửa, gằn giọng với anh ấy.

Không ngờ sau khi chứng kiến mẹ chồng ngửi quần áo tôi, anh ấy vẫn đẩy tôi ra ngoài.

"Em nghĩ nhiều quá rồi..."

Phùng Chí Kiên ánh mắt lảng tránh, nói nhỏ, "Đều là phụ nữ với nhau, mẹ anh chỉ muốn kiểm tra xem th/ai nhi có đúng vị trí không thôi."

Chỉ dựa vào việc bà ấy nói từng làm bà đỡ, là có thể kiểm tra vị trí th/ai nhi?

Rồi xoa nắn lung tung trên người tôi?

Cứ nhắc đến chuyện thông sữa, kiểm tra âm đạo là cả người hưng phấn?

Nhưng những chuyện này thật khó nói thành lời.

Tôi kéo áo Phùng Chí Kiên gằn giọng:

"Thế con chuột to trên người bà ấy thì sao?"

Hơn nữa tôi đã cố tình dùng chìa khóa, khóa cửa phòng ngủ, sao bà ấy vẫn ra được?

Như cánh cửa chính bị Phùng Chí Kiên khóa mà bà ấy vẫn bình thản đẩy cửa bước vào!

Phùng Chí Kiên người càng cứng đờ, lẩm bẩm bảo tôi nhìn nhầm, làm sao trên người người lại có chuột to.

Rồi anh ấy đột nhiên kéo cửa ra:

"Thái Doanh, em mau đi ngủ đi."

Cửa vừa mở, mẹ chồng đứng ngoài cửa nhoẻn miệng cười với tôi.

Nhưng lúc này tôi chỉ thấy toàn thân nổi da gà, liếc Phùng Chí Kiên một cái, tránh bà mẹ chồng đang đứng ở cửa, thẳng bước đi ra ngoài.

Ai biết mẹ con họ đang giở trò gì, tôi ở đây chỉ thấy sợ hãi.

"Tôn Thái Doanh!"

Phùng Chí Kiên đuổi theo.

Mẹ chồng kéo tay anh ấy, vẫn với vẻ mặt nịnh nọt cười nói điều gì đó, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm, cười khằng khặc nhìn tôi, như đang nhìn đứa trẻ hờn dỗi, lại như hoàn toàn không để ý tôi đi hay ở.

Phùng Chí Kiên đúng thật không đuổi theo nữa, tôi tức gi/ận đ/ập sầm cửa.

Bước ra khỏi nhà, tôi mới nhận ra ngoài trời lạnh c/ắt da, giờ đã là nửa đêm, dù có về nhà bố mẹ cũng đều ngủ cả.

Cầm điện thoại định gọi cho bố, nhờ ông mở cửa.

Chợt nhận ra không biết đã bao lâu tôi không gọi điện cho bố, hầu như chẳng còn liên lạc.

Suy nghĩ một lát, tôi gọi cho anh trai.

Anh bắt máy giọng ngái ngủ, tôi vừa nói nhờ anh đón thì đã nghe chị dâu càu nhàu bên cạnh:

"Ai gọi nửa đêm thế này? Em bé vừa bú đêm xong ngủ đấy, đừng làm thức giấc."

Anh trai có lẽ ngủ mê, không nhận ra giọng tôi, ừ hử đại khái rồi bất ngờ cúp máy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
989
4 NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM Chương 8 HẾT
8 Chủ Nợ Có Tình Chương 15
10 Tượng Báo Thù Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm