Ban ngày, ta là M/a Tôn ngang tàng, sống đời phóng khoáng, th/ủ đo/ạn tà/n nh/ẫn.
Đêm đến, ta hóa thân thành lão sư chăm chỉ như trâu như ngựa, phải cắm cúi nghiền ngẫm sách giáo khoa pháp thuật sơ cấp.
Người ngoài thấy M/a Tôn tay cầm sách mặt lạnh như tiền, tưởng ta đang tham khảo bí kíp công pháp thần bí nào, nào ngờ thứ công pháp ấy, trong giới tu tiên chỉ có trẻ em dưới mười tuổi mới phải học.
Ài, bất đắc dĩ vậy, ta đổi nghề giữa chừng, dù giờ là M/a Tôn đệ nhất thiên hạ, nhưng có lẽ ngộ tính không bằng nguyên chủ, khiến ta chỉ phát huy được nửa phần thực lực.
Tạ Thương đúng là kẻ đáng thương.
Thiên phú siêu phàm, đơn linh căn hệ kim hiếm có vô cùng, lại vì lúc còn trong bụng mẹ bị động th/ai, khiến tám đường kinh mạch bị tắc nghẽn, hầu như không còn cơ hội tu tiên.
Về sau, gia tộc bị liên lụy dẫn tới diệt môn, chỉ còn mình hắn sống sót, định lên núi học ki/ếm luyện cơ thể, làm người bình thường dùng sức, nào ngờ lại bị ta bắt làm lô đỉnh.
Sau khi bị cưỡ/ng b/ức, vất vả mãi mới trốn thoát được, lại bị người khác tham lam linh căn, phá hủy đan điền, đ/á/nh xuống Vô Để Nhai.
Rồi thì gặp kỳ ngộ, tu hành, mỹ nữ vây quanh, đại th/ù - báo xong.
Ài, ta thật sự cảm thương cho Tạ Thương, tuổi trẻ đã trải qua bao nỗi gian truân.
Ta chỉ muốn dạy hắn thật tốt, nhưng... ta đâu phải M/a Tôn Diệp Vô Y thật!
Ta chỉ là kẻ làm thuê mới tốt nghiệp đại học thôi mà!
“Sư phụ?”
Đang phiền n/ão, Tạ Thương cầm sách ngẩng đầu nhìn ta đầy nghi hoặc.
Vết thương trên trán bôi th/uốc chưa đầy ba ngày đã lành gần như không còn dấu vết.
Ta thở dài.
Dù không biết dạy người, nhưng không sao, dù sao kỳ ngộ của Tạ Thương cũng không phải ta, ta chỉ cần giữ vững thân phận cao nhân thần bí là được.
Nghĩ thông, ta lập tức chỉnh đốn tư thế, chỉ thiếu cây phất trần để hóa thân Bồ Đề Tổ Sư.
“Thương nhi, ngươi lại đây.”
Tạ Thương khựng lại, sau đó cau mày nhăn mũi, khóe môi gi/ật giật.
Hình như... không nhịn được cảm xúc, chán gh/ét ta?
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn bước tới.
“Tuy đây chỉ là bản pháp thuật cơ bản toàn thư, nhưng quyển này không phải thứ phổ thông
tầm thường!”
Đúng vậy, sách pháp thuật cơ bản trên thị trường chỉ mỏng dính, còn quyển của ta dày cả gang tay.
Ta làm bộ cao thâm định vuốt râu, nhưng chỉ chạm vào cằm nhẵn nhụi.
Đành hắng giọng che giấu bối rối.
“Ngươi phải đọc kỹ học thuộc lòng cả quyển sách này, sau này giang hồ... à không, tu tiên giới xông pha, cơ hội sống sẽ hơn người khác một phần.
Dù công pháp không thành, cũng có thể dựa vào năng lực này khiến người đời nể trọng.”
Chuẩn không cần chỉnh!
Ta chính là muốn biến Tạ Thương chưa gặp kỳ ngộ thành bản chuyển giới của Vương Ngữ Yên!
Tạ Thương ôm quyển sách dày như gạch chăm chú nhìn thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu, yên lặng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Tên tiểu tử này rõ ràng lúc nãy còn hơi chán gh/ét ta mà?
“Đa tạ sư phụ.”
Khách sáo gì, sau này ngươi đừng quăng ta xuống Vạn Xà Cốc là ta tạ ơn trời đất rồi!