[Trần Sinh?]
Chu Liễm lập tức nhận ra, giọng nên gấp gáp:
[Hai người ở đâu? Trang đâu? Anh đã làm cô ấy? Sao hai người ở cùng nhau? Sinh, đưa Trang máy!]
Thật nực cười.
Không phải chính anh ta bảo đến c/ầu x/in Sinh sao?
Bây giờ ố n g ồ n g như thế.
[Cô ấy ngủ, không tiện điện thoại.]
Chu Liễm n ổ i g i ậ n:
[Trần Sinh, anh đúng là ầ m t ú…]
Trần Sinh thẳng tay cuộc gọi.
Anh thấy đ ă m đ ă m nhìn vào màn hình điện thoại.
Khuôn càng thêm khó chịu.
[Xin lỗi, lẽ khiến vị hôn phu em hiểu lầm rồi.]
Anh còn chuyện Liễm sao?
Tôi quay đi: [Anh ta không phải hôn phu nữa. Chúng đã ô n rồi.]
Khuôn Sinh đi trông thấy.
Anh khẽ đáp: [Ừ, rồi.]
[Trần Sinh, anh thể cho mượn triệu không? Tôi sẽ lại. Nhà thật sự cần này, tôi…[
[Đây là lý do em tìm đến à?]
[Ừ.]
Anh cúi đầu, suy nghĩ đó.
Tôi cứ ngỡ anh cân nhắc vì quá lớn.
Định nói 4 triệu cũng được, thì anh nhiên hỏi: [Em 200 tệ không?]
[Hả?]
[Trong em 200 tệ không?]
Tôi không hiểu gì, nhưng vẫn trong rút ra 200 tệ đưa cho anh.
Anh nắm lấy tờ ngẩng đầu nhìn tôi.
Rồi nhẹ lọn tóc bên tôi.
[200 tệ mà em đã ngủ tổng giám đốc Em lời rồi đấy.]
[Hả?]
[Trang em không định cho chứ?]
[Tôi không ý đó mà.]