Tôi đã thử đủ mọi cách để trở về, nhưng tiếc là đều thất bại cả.

Cũng không biết Bùi Hằng có tin tôi là người vượt thời gian từ mười năm trước không, có lẽ hắn chẳng tin đâu.

Đã trót thì phải trét, tạm thời không về được nên tôi an phận ở lại đây. Dù sao Bùi Hằng cũng chẳng thể hại tôi, tôi tin hắn sẽ không đưa tôi vào viện nghiên c/ứu làm vật thí nghiệm đâu. Dù là Bùi Hằng mười năm trước hay hiện tại, đều không tổn thương tôi được.

"Đi thôi, anh đưa em đến một nơi."Hôm ấy, Bùi Hằng đột nhiên lên tiếng.

"Đi đâu thế?"Tôi hỏi vậy nhưng đã xỏ giàu đứng dậy. Hắn chẳng qua lại dẫn tôi đến những nơi chúng tôi từng đi qua.

Việc dắt tôi tìm lại ký ức, hắn đã làm quá nhiều lần rồi.

"Đến nơi em sẽ biết."

Thần thần bí bí thế.

Ngồi lên xe, phải thừa nhận trong lòng tôi cũng tò mò. Không biết mười năm qua tôi và Bùi Hằng đã trải qua chuyện gì, làm sao đến được với nhau.

Bước xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu Đại học Nam.

Lặng lẽ liếc Bùi Hằng, khuôn viên đại học hẳn chất chứa vô số kỷ niệm của đôi ta.

Bùi Hằng khoác áo choàng, gương mặt điển trai lịch lãm lạc lõng giữa đám sinh viên. Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự cảm nhận rõ - mình đã đến thế giới mười năm sau.

Bùi Hằng già thật rồi.

"Ánh mắt đó của em là ý gì?" Bùi Hằng nhướng mày, nghi hoặc nhìn tôi.

"À... Là ánh mắt cảm thán?" Tôi nói mà lòng dạ ngập ngừng.

"Chẳng lẽ trong bụng đang chê anh già?" Hắn buông lời đùa cợt.

"......"Tôi cúi gằm mặt, im thin thít.

"Thật sự dám chê anh già hả?" Im lặng hai giây, Bùi Hằng phì cười.

Tôi ngó nghiêng khắp nơi, trừ ánh mắt hắn. Ôi mấy cái cây trong trường đẹp quá đi!

"Đừng quên, giờ em cũng là lão nam nhân sắp ba mươi tuổi rồi đấy."Bùi Hằng nhấn mạnh chữ "lão".

Tôi lập tức trừng mắt đầy oán h/ận. Ai mà như hắn nói, rõ ràng tôi mới mười bảy tuổi thanh xuân cơ mà!

Ai hiểu nổi cảm giác tỉnh dậy từ thiếu niên mười mấy tuổi hóa thành lão ông gần ba mươi?

Bùi Hằng bật cười trước vẻ mặt ủ ê của tôi. Ánh nắng xuyên qua tán lá lốm đốm rơi trên vai hắn, tựa ánh hào quang thiên sứ.

Tôi nuốt nước bọt, mặt nóng bừng không hiểu vì sao. Sao Bùi Hằng bỗng dưng... đẹp trai thế không biết.

Nụ cười quyến rũ đến phát bực, nhìn ánh mắt thèm thuồng của người qua đường, lòng tôi bỗng dâng nỗi bất mãn. Đều tại Bùi Hằng, suốt ngày tỏa sáng như công múa!

Bùi Hằng chợt áp sát, khuôn mặt điển trai cách tôi vài phân. Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến gò má vốn đã hồng càng thêm rực.

"Gh/en rồi hả?"

"Ai gh/en! Đồ mặt dày!"Tôi đẩy hắn ra, hùng hổ bước đi.

Bùi Hằng thong thả đứng thẳng, khúc khích cười theo sau.

Chúng tôi ăn món xào nhỏ ở căng tin, đến chốn hẹn hò lãng mạn nổi tiếng trong trường, ngồi so vai trong lớp học ngập nắng, dạo bước dưới hoàng hôn. Như đôi tình nhân đại học bình thường.

Kết thúc một ngày, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi khi ngồi lên xe.

"Thực ra những việc hôm nay... hồi đại học chúng ta chưa từng làm."Bùi Hằng đột ngột lên tiếng.

Tôi ngạc nhiên, sao lại thế?

Bùi Hằng cúi mắt cười: "Ba năm đầu đại học, em cứ trốn tránh anh. Anh tức gi/ận nên cũng không chịu chủ động tìm em. Lúc ấy anh còn làm chuyện ngớ ngẩn, tưởng rằng kí/ch th/ích em sẽ..."

"Chuyện ngớ ngẩn gì?"Tôi tò mò.

"Không nói."Tên khốn này lại thế!

Cứ khơi gợi người ta rồi im bặt.

Tôi phùng má gi/ận dỗi, ngoảnh mặt làm ngơ.

Bùi Hằng cười khẽ, n/ổ máy xe.

Một lúc sau, từ ghế lái vẳng lại câu nói:

"Hôm nay, anh rất vui. Coi như bù đắp cho ngày xưa chúng ta chưa từng hẹn hò trong trường."

Tôi vẫn ngoảnh mặt hướng khác, nhưng bóng hình trên kính xe lộ rõ nụ cười hé môi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593