Nhưng nhanh chóng nhận nỗi lo lắng của thừa.
Thứ nhất, hiếm trường.
Nghe công việc của ấy như núi, thời trường rất ỏi.
Thứ cờ mặt, luôn quay đi trước nhận ra, giả vờ như thấy tôi.
Cách tránh được lúng túng phải chào hỏi nhau.
Nhưng cũng khiến lòng dấy lên cảm giác khó chịu.
Quả nhiên, đàn vừa chiếm được rồi nâng niu nữa.
Tôi tự chán bản thân, huống rõ điều muốn, vậy mà giờ lại phân vân chuyện gì?
Một gọi điện nội, bảo thấy chỗ kênh Hôi Thủy.
Nhưng dặn đừng tôi.
Anh Hôi Thủy gì?
Nếu ký túc xá tìm tiện hơn việc lái 8 tiếng con kênh kia.
Sau một lần.
Định hỏi nhẽ.
Nhưng đúng lúc có chàng trai xinh đẹp ngoan ngoãn mang cà phê mời anh.
Tôi đành dừng bước.
Sơ liếc nhìn vội quay lưng bỏ đi.
Thôi kệ, có chỉ nhỏ Hôi Thủy tắm lạnh, liên quan gì tôi!
Một thời sau, bảo có đầu tư xây đường chúng tôi.
"Giờ thì chỉ ba bánh chạy mà tải cũng vào nơi. Nông sản có thể b/án ngoài rồi! Nghe đại gia tài trợ bảo, ổng thích ăn dưa hấu lắm, đem dưa b/án khắp đất nước!" Ông say sưa, múa chân đ/ập.
Thật vời!
Dù ấp ủ nguyện vọng xây dựng quê dẫn đường làng.
Nhưng việc hoàn thành sớm thế người dân Hôi Thủy sẽ sớm lợi ích.
Đúng tin vui mà!
Kỳ nghỉ đông trở về, con đường hoàn thiện.
Xuống tàu, phải cuốc bộ mấy chục cây số nữa, mà được ngồi tuyến mới mở.
Lời người đi trước sai: "Muốn giàu, trước hãy đường."
Con đường nhựa phẳng lì phá tan biệt lập của ngôi nhỏ, nối liền chúng thế giới bên ngoài. Trên gương mọi người tràn ngập tiếng cười hy vọng.