“Có chuyện, vẫn nên nói riêng thì hơn.”
Ta giơ tay lên, Liệt Diễm vốn liền kết với bổn mệnh ta, trên thân ki/ếm vẫn còn sót lại thần lực năm xưa của ta.
Ta cầm ki/ếm vạch trận, tái khởi động thất trùng phong ấn của huyết hải.
Thần quang từ từ tỏa sáng, một tầng chắn mỏng manh, lại lần nữa bao trùm lũ m/a vật bên trong.
Xích Uyên cũng thiết lập kết giới, bao bọc chúng thần thiên giới vào trong.
Trời đất mênh mông, chỉ còn lại ba sư đồ chúng ta.
Vừa rồi dù tình cảnh hỗn lo/ạn thế nào, Thanh Nguyên vẫn không nói nửa lời, luôn giữ vẻ uy nghiêm của Đế quân.
Lúc này hắn buông lỏng hơi thở, bất đắc dĩ gọi ta một tiếng: “Sư phụ.”
Trường ki/ếm của Xích Uyên chặn ngang cổ hắn: “Im miệng, ngươi không xứng.”
Ta đặt tay lên vai Xích Uyên, ra hiệu hắn lùi lại.
Xích Uyên không vừa lòng nhưng vẫn thu ki/ếm, khoanh tay đứng nhìn.
Ta đ/á Xích Uyên một cước: “Đứng xa ra, ta muốn nói chuyện tâm tình với Thanh Nguyên.”
Xích Uyên lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi dám nói chuyện tâm tình với nam nhân khác trước mặt ta, còn không cho ta nghe.”
Lời này khiến ta ngứa tay, lại đ/á/nh hắn một cái.
“Ngoan, nghe lời.”
Xích Uyên gi/ận dữ liếc Đế quân một cái, hậm hực bỏ đi, còn lấy chuôi ki/ếm bịt tai lại.
Ta quay mặt lại, an ủi Thanh Nguyên: “Hắn vốn luôn như thế, đáng đ/á/nh.”
Thanh Nguyên nhìn theo bóng lưng Xích Uyên, rồi thu tầm mắt lại.
“Sư phụ chưa từng đối đãi với đệ tử như vậy.”
Ta gật đầu: “Ngươi là đồ đệ khiến ta an tâm nhất, tự nhiên ta sẽ không đ/á/nh ngươi.”
“Không.” Hắn lắc đầu: “Sư phụ chưa từng thân cận với đệ tử.”
Thanh Nguyên nhìn thẳng mắt ta, ôn hòa chất vấn.
“Bất kể đệ tử biểu hiện thế nào, lập bao công tích, sư phụ đều cho là đương nhiên, chưa từng quay lại nhìn đệ tử một cái.
“Còn Xích Uyên năm xưa gây họa không ngừng, nóng nảy hấp tấp, sư phụ lại luôn bao dung chỉ dạy hắn.”
“Tại sao vậy?
“Sư phụ, ngài có ba đồ đệ, vì sao tâm tư chỉ đặt ở một mình Xích Uyên?”
Câu này càng nghe càng không đúng.
Ta chưa từng làm người, không mấy hiểu rõ tâm tư của họ trước khi thành thần.
“Thanh Nguyên, ngươi đang tranh sủng sao?”
Thần thái Thanh Nguyên tự nhiên, không chút ngượng ngùng.
“Đệ tử không thể tranh sao?”
Hắn thẳng thắn như thế, ngược lại khiến ta hơi hổ thẹn.
Ta chỉ có ba đồ đệ, mà vẫn không cân bằng được, là ta thất trách.
“Tư Mệnh lười nhác, Xích Uyên nóng nảy, dù phi thăng làm Thần quân vẫn cần rèn giũa.”
“Duy chỉ có ngươi, Thanh Nguyên, ngươi là đồ đệ khiến ta an tâm nhất.”
“Ngươi từng làm hoàng đế nhiều năm, nhân hậu yêu dân, tâm hệ bách tính. Không cần ta chỉ dạy, ngươi cũng có thể là một vị Thần quân xứng đáng.”
Thanh Nguyên trầm mặc không nói.
Ta thở dài, hạ phàm một trận, ta từng nghe câu: “Trẻ con khóc nhè mới có sữa bú.”
Hẳn Thanh Nguyên cũng nghĩ như vậy.
“Ngươi nói bất kể ngươi làm gì, ta đều không thấy, lời này không đúng.”
“Ngươi tâm tư tế nhị, lại thường xuyên ở bên ta. Ba ngàn năm trước khi thần lực ta cạn kiệt, ngươi hẳn có thể cảm ứng được…”
“Ta đã đến lúc diệt vo/ng.”
Ánh mắt Thanh Nguyên chợt động.
“Lúc đó ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, nên ta mới dám phơi bày mặt yếu nhất trước ngươi.”
“Sau khi ta ch*t, thiên giới giao cho ngươi thống lĩnh, ta rất yên tâm.”
Ta ngừng lại, chậm rãi nói: “Nhưng rốt cuộc ngươi vẫn khiến ta thất vọng.”
“Ngươi rốt cuộc đã đem bộ kỹ xảo đoạt quyền nơi nhân gian, lên tận thần giới.”