Lưu Ngọc

Chương 03

03/10/2025 15:40

“Đừng quá thất vọng.” Hệ thống an ủi ta.

Ta bĩu môi, vừa đ/á hòn sỏi lăn lông lốc trên đường vừa thở dài.

Đây là thế giới trong một tiểu thuyết tiên hiệp m/áu chó. Nhân vật chính chính là sư huynh Ứng Phù Tuyết của ta, là kiểu nam chính vừa đẹp vừa mạnh lại vừa khổ rất tiêu biểu, nếm trải hết khổ nạn, cô đ/ộc chốn nhân gian.

Sư tôn và sư huynh của ta chính là đại phản diện số một trong truyện.

Sư tôn Cốc Thừa Xuyên tuy là chính đạo nhưng tàn sát người vô tội, xem thiên hạ như bàn cờ để giúp mình thành tiên.

Sư huynh Dung Hành đương nhiên cũng chẳng kém cạnh.

Còn ta chỉ là vai phụ xuất hiện ít ỏi, nhưng có kết cục vô cùng thảm thương trong nguyên tác.

Giai đoạn đầu đóng vai trò thúc đẩy nhân vật chính hắc hóa, sau này lại phát hiện tình thương của sư môn chỉ là ảo ảnh phù du.

Họ đối tốt với hắn, chỉ vì muốn nuôi dưỡng hắn thành lô đỉnh.

Về sau bị giam cầm trong ngục tối, ngày đêm thống khổ, mất hết nhân phẩm, như món đồ chơi.

“Ngươi cần thay đổi kết cục của nguyên tác.” Hệ thống nói với ta.

“Ta nghĩ ôm ch/ặt đùi nhân vật chính là phương pháp tốt nhất.” Ta chợt lóe lên ý tưởng.

“Cũng không phải không được. Nhưng vì sao ngươi lại chọn cách này?”

Ta nửa thật nửa đùa: “Bởi vì ta cảm thấy thân thiết với sư huynh từ cái nhìn đầu tiên.”

Ta mải suy nghĩ về nhiệm vụ, cũng đã về tới nơi.

Hệ thống chỉ tiết lộ cho ta cốt truyện về Lưu Ngọc, còn những thứ khác thì hỏi gì cũng không nói.

Ta biết khoảng một năm sau Ứng Phù Tuyết sẽ phản bội tông môn.

Còn nguyên chủ cũng bị giam cầm ở núi Vô Vọng vào ngày sinh nhật thứ mười tám.

Ta suy tính kế hoạch, không tự chủ chìm vào giấc mộng đẹp.

Trong cơn mơ màng, có thứ gì đó ướt ướt lạnh lạnh dần lan dọc cổ.

Nơi vết thương, cảm giác châm chích nhè nhẹ xen lẫn khoái cảm kỳ dị dâng lên. Ta nhíu mày, suýt tỉnh giấc.

“Đừng động đậy, đừng mở mắt.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Thần trí ta còn mơ hồ, nhưng hình ảnh trong đầu lại rõ ràng như thật.

Bóng người áo trắng như m/a q/uỷ khom mình bên người ta, mái tóc đen tuyền xõa xuống giường ngủ.

Ánh trăng như tấm màn đen phủ lên nửa gương mặt Ứng Phù Tuyết.

Mắt tựa sao lạnh, môi như điểm chu sa, đ/ốt ngón tay g/ầy guộc đang xoa nhẹ lên vết thương.

“Như nữ q/uỷ trong tiểu thuyết vậy.” Ta thì thầm với hệ thống.

Hệ thống cạn lời: “Ngươi quả là kiến thức sâu rộng.”

“Chắc không phải hắn thấy vết thương chưa đủ sâu, muốn đ/âm thêm một nhát chứ?” Ta run sợ, “Các ngươi có biện pháp bảo vệ chủ nhân không?”

“Không có.” Hệ thống đáp gọn lỏn, “Ngươi đợi ch*t đi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593