NGƯỜI MAI TÁNG

Chương 197: Thư Quỷ

30/10/2025 14:55

cô là sao?”

Người phụ nữ này tên là Lâm Chi, làm nông, mới cưới Nguyễn Văn Lượng được nửa năm. Cô nói mình thích sự siêng năng, thật thà của chồng, dù nghèo nhưng sống hạnh phúc, hai người còn dự định sang năm sinh con.

Nhưng tối qua, Lâm Chi thấy Nguyễn Văn Lượng rất lạ, về đến nhà là ôm lấy cái nghiên mực, không ăn không uống, suốt buổi tối chỉ chăm chú ngắm nó như báu vật.

Ban đầu cô nghĩ anh ta chỉ quá thích cái nghiên, nhưng càng lúc càng thấy kỳ quặc, anh ta cười suốt, nụ cười lạnh sống lưng, không phải vui vẻ mà là kiểu khoái chí đi/ên dại.

Trước đây, mỗi tối Văn Lượng đều x///ách nước rửa chân cho vợ, nhưng tối qua không làm gì cả, chỉ ôm nghiên mực như báu vật, không rời tay.

Lâm Chi quá lo lắng, la lên mấy câu thì chỉ nhận được một câu đáp lạnh lùng:

“Ngươi chớ nhiều lời! Đừng làm hỏng tao nhã của ta!”

Câu nói như người xa lạ. Cô bắt đầu thấy sợ.

Đêm ấy cô không dám ngủ, chỉ dám lặng lẽ nhìn bóng lưng chồng, trong lòng lạnh buốt, bất an.

Đến nửa đêm, chuyện rùng rợn hơn xảy ra.

Lâm Chi vừa chợp mắt thì bị một giọng nói lẩm bẩm đ/á/nh thức. Mở mắt ra, cô thấy Nguyễn Văn Lượng đang đọc cổ văn!

Cô hoảng h/ồn bật dậy gọi chồng, nhưng phát hiện ra anh ta đang ngủ, mà những lời cổ văn đang nói là nói mớ.

Điều đ/áng s/ợ là, Nguyễn Văn Lượng không biết chữ, đến tên mình còn không viết được, làm sao có thể thuộc lòng cổ văn?

Hơn nữa, anh ta nói trong khi mắt mở he hé, lòng trắng lộ ra như tròng mắt ngược, khiến khuôn mặt trở nên vô cùng kinh dị và xa lạ.

Sau khi nghe xong, ai nấy đều rợn tóc gáy.

Lão Vương quay sang hỏi tôi:

“Ngô sư phụ, có khi nào do cái nghiên mực hôm qua không?”

Ngay cả lão Vương cũng cảm thấy không bình thường, vậy thì không cần tôi nói, mọi người cũng dần hiểu rõ rồi.

“Chắc chắn là tại cái nghiên ấy rồi! Ông nội tôi từng nói, vật ch/ôn trong đất lâu năm, phần nhiều đều tà môn q/uỷ quái.”

“Đúng đó! Dù chú Bảo nói không phải đồ cổ, nhưng nhìn cũng biết đã bị ch/ôn rất lâu, chắc chắn bị thứ gì ám!”

Nghe đến đây, Lâm Chi nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt tràn đầy h/oảng s/ợ:

“Làm sao bây giờ?! Ngô sư phụ, xin hãy c/ứu anh ấy!”

Tôi vội trấn an, hít sâu một hơi, rồi nói:

“Cô yên tâm. Tôi sẽ tìm cách.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm