Gần đây nên rất kỳ lạ.
Trước đây học, luôn đến lớp sớm giữ ở hàng đầu cả bốn chúng tôi.
Thường thì hắn tôi.
Hai phía bạn phòng.
Nhưng đây, giữ mình hắn, chúng phải hàng sau.
Tôi hắn sao thì động không thể mỗi tiết học đến.
"Tạ Ngọc Dương, câu tiết trước đi."
Tôi cúi đầu vừa thẳng vừa lực.
Vì duy nhất lớp bốn chữ nên thành những cái mà các giảng viên kì thích gọi.
Tôi lực thầy sẽ điểm danh mình.
Tôi thẳng hoàn toàn không đáp án.
Mỗi như vậy đều chuẩn bị sẵn đáp phòng trắc.
Nhưng lưng hắn, bàn cũng chẳng đáp nào.
Tôi về phía như cầu c/ứu.
Đáp cái lưng lùng.
Tôi thật thà lời: "Thưa thầy, xin lỗi, quên chưa làm ạ."
Dường như nằm dự bởi bình hành động đưa đáp diễn ngay trước mắt thầy.
Giảng viên cười xòa bảo xuống.
Cuối không quên đùa câu: "Lần cứ đi, kẻo không được."
Cả lớp tôi, cười ồ lên.
Chỉ dửng dưng.
Trong giảng đường đại học, thực những cuộc đối thoại kiểu này rất phổ biến.
Không làm tập, hay không được câu lớp, thể được dễ dàng thừa nhận mà không viện đủ lý do như hồi cấp ba.
Tôi không cảm x/ấu hổ hay ngại ngùng.
Cũng không trách không đưa đáp tôi.
Mà chính đột thay đổi như vậy khiến cảm vênh.
Nếu lúc này hắn chế nhạo tôi, lẽ an ủi đôi chút.
Nhưng hắn không làm thế.
Bữa trưa ở tin, về ký túc xá mình.
Còn bạn thích trượt ván thì đây bạn gái, tan học biến mất tăm.
Cuối và thích tập gym, đi ăn cơm nhau.
Tôi vừa gắp bò tây từ Cần vừa "Cậu đây rất kỳ lạ không?"
Trần Cần lắc đầu: "Không đâu."
Tôi: "Hắn không hàng mình nữa."
Trần "Hắn không hàng mình mà."
Tôi: "Hắn không ăn cơm tớ nữa."
Trần "Sao, bình hắn bón ăn không?"
Tôi: "Đừng đùa."
Trần "Đừng gắp tớ."
Tôi: phải ý kiến gì tớ không?"
Trần "Không thấy, nhưng chắc ý kiến không nhỏ tớ đấy."
Tôi đáy cười ngượng ngùng: "Lần tớ đền phần."
Trần Cần đổ nốt cuối vào cơm tôi.
"Cậu cứ trực tiếp anh đi, cũng khá thân mà."
Tôi gi/ật mình, đứng góc Cần thì đúng như vậy.
Đi học sát Dạng, tan học ăn cơm, tối ở ký túc xá, dù mỗi làm riêng.
Nên qu/an h/ệ đứa thực sự khá tốt.