"Chính con đã nói với cô ấy."
Đứa bé gái phía sau tôi nhảy xuống từ chiếc ghế, lon ton chạy đến trước mặt mẹ chồng:
"Chính ta đã nói với cô ấy trong giấc mơ. Ta bảo cô ấy, bà đã quỳ cả buổi chiều trong phòng thêu để c/ầu x/in ta chỉ thêm một cách chuyển vận cho đứa con trai cưng của bà.
Ta chỉ nói với bà rằng, ngọc châu chuyển vận bổ vận, th/ai súc vật chỉ dùng được một lần, còn th/ai người thì huyết thống càng gần càng tốt.
Thế mà bà không chút do dự bắt con trai đi lấy chính m/áu mủ ruột rà của mình để chuyển vận."
Đứa bé gái giơ ngón tay, vẽ theo đường nét tượng thêu Bách Tử Đồ trên chiếc áo da người, giọng lạnh băng:
"Khi hắn dùng chính xươ/ng m/áu của mình để mở đường, bà chưa từng nghĩ có ngày hắn sẽ giơ tay với chính bà sao? Nên khi Vãn Vãn c/ầu x/in, ta cũng chỉ chỉ cho cô ấy một con đường mà thôi."
Mẹ chồng quay phắt lại, há miệng cắn vào tay đứa bé gái nhưng chỉ cắn vào khoảng không.
"Lý Thất Muội, mày không phải thần linh, mày là q/uỷ dữ!"
Thì ra tên của vị thần bảo hộ nhà ta là Lý Thất Muội.
Trước hành động xúc phạm của mẹ chồng, Lý Thất Muội không những không gi/ận mà còn cười:
"Mấy chục năm trước, khi bà sinh ra Lý Thừa Tổ, chẳng phải đã biết ta là q/uỷ dữ rồi sao? Nói cho cùng, chính bà đã biến ta thành q/uỷ dữ đấy."
Hóa ra, Lý Thất Muội là h/ồn m/a bị tổ tiên nhà họ Lý giam cầm trong gia tộc này.
Cái gọi là thêu bức tranh có thể chuyển nữ th/ai thành nam, thực chất chỉ là gi*t hại th/ai nhi nữ, nh/ốt linh h/ồn các bé gái cùng Lý Thất Muội trong nhà họ Lý.
Còn những th/ai nhi nam kia, đều là tổ tiên nhà họ Lý bị Lý Thất Muội bắt giữ, nhét vào thân x/á/c hậu duệ.
Khi Thừa Tổ ra đời, Lý Thất Muội từng cho mẹ chồng một cơ hội lựa chọn.
Để bà chọn, giữa đứa con gái yểu mệnh của mình hay tổ tiên họ Lý tội á/c chồng chất làm con trai.
Đó là cơ hội để Lý Thất Muội thoát khỏi họ Lý, nhưng bị chính tay mẹ chồng phá hủy.
Từ ngày đó, Lý Thất Muội gọi mẹ chồng là mẹ, nhưng trong thâm tâm, lại tràn đầy h/ận th/ù với người mẹ này.
Lời Lý Thất Muội khiến mẹ chồng c/âm như hến.
Lý Thất Muội cởi chiếc áo da người khỏi người mẹ chồng, nhẹ nhàng vuốt ve từng bé gái trên đó:
"Ngày ấy bà h/ủy ho/ại không chỉ cơ hội đầu th/ai của ta, mà còn của cả chúng nữa. Ta dùng tuyệt kỹ thêu của nhà họ Lý, thêu chúng lên người bà, đợi đến khi bà tắt thở, cũng là lúc chúng thoát khỏi kiếp nạn.
Đây, là quả báo bà đáng nhận, bà phải chuộc tội cho lựa chọn của chính mình."
Đứa bé gái giơ tay chấm nhẹ lên đỉnh đầu mẹ chồng, bà ta lập tức gục xuống, không còn động đậy nữa.
Thấy mẹ chồng ch*t, Lý Thừa Tổ vội vàng kêu lên:
"Thần minh, ngài làm gì vậy? Chẳng phải ngài nói chỉ có lợn lái được thụ th/ai khi đang ăn thịt bà ấy mới làm được ngọc châu chuyển vận cho tôi sao? Giờ ngài gi*t bà ấy rồi, ngọc châu chuyển vận của tôi tính sao?"
Lý Thất Muội quay lại, cười ngây thơ vô tội:
"Nhưng mà, cậu đã có mười viên ngọc châu chuyển vận rồi, dùng đến ch*t cũng không hết. Làm người, đừng tham lam quá."
Lý Thừa Tổ còn muốn nói gì đó, nhưng sợ uy nghiêm của thần minh nên đành im lặng.
Lý Thất Muội nhìn tôi, bàn tay nhỏ bé ấn nhẹ lên bụng tôi:
"Vãn Vãn à, trong bụng cô là một bé gái đấy. Cô có muốn ta đổi thành con trai không?"
Lời Lý Thất Muội khiến lòng tôi vui sướng, định mở miệng cảm tạ thì Thừa Tổ đã nhanh miệng hơn:
"Không, con gái tốt, cứ để con gái.
Chúng tôi không đổi!"
Tôi ngạc nhiên nhìn Lý Thừa Tổ, ở vùng đất này, nhà nào chẳng muốn có con trai?
Nhưng Lý Thừa Tổ chẳng thèm nhìn tôi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lý Thất Muội: