Sinh tồn trong thành phố

Chương 4

21/11/2023 16:30

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tôi không hiểu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, vẻ mặt hoảng hốt hỏi cô ấy.

Cô ấy cũng lắc đầu: “Tôi cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng chị gái của tôi là phóng viên, tối hôm qua chị ấy gửi cho tôi một đoạn tin nhắn, nói toàn thành phố đều bị vây kín, kêu tôi không được tin tưởng bất cứ người nào đi ở bên ngoài.”

“Người đi ở bên ngoài?” Tôi lập tức nhớ ra nhân viên c/ứu hộ dẫn cả nhà hàng xóm đi lúc trước, có chút bất an, hỏi: “Nhưng người nhân viên c/ứu hộ đó trông có vẻ giống y hệt người.”

“Tối hôm qua, kế bên đã có người bị một người mặc quần áo c/ứu hộ dẫn đi nhưng bọn họ vẫn luôn chưa ra khỏi toà nhà.” Cô gái giải thích với tôi, tôi lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy có khi nào bọn họ đi thang máy xuống tầng hầm, ngồi xe ra ngoài rồi không?!”

“Không! Cửa sổ nhà tôi đối diện với đường lớn, trước mắt trên đường lớn không có một chiếc xe nào.” Sau khi cô gái nói xong dường như lo lắng sợ tôi không tin cô ấy, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Anh nhất định phải tin tôi.”

Tôi không nói chuyện, tất cả những thứ này đều vô cùng kỳ lạ còn tôi thì hoàn toàn không có cách nào hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Đầu tiên là tiểu khu bên cạnh truyền tin có m/a, tiếp đến có nhân viên đến bảo mọi người không được tin bất cứ ai sau đó chính là có cô gái đến tìm tôi để cầu c/ứu, còn có một người đàn ông mặc áo nhân viên c/ứu hộ dẫn cả nhà hàng xóm đi.

Tôi cảm thấy nếu như không phải th/ần ki/nh tôi xảy ra vấn đề thì chắc chắn là thế giới này đã có vấn đề.

Nhưng bình thường tôi cũng thích suy nghĩ vu vơ, vì vậy khi xảy ra chuyện này tôi không kiên quyết ra khỏi nhà để tìm hiểu mọi chuyện, tôi lựa chọn tin tưởng điều mà cô gái nói.

Còn chưa đợi tôi trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, đồng thời truyền đến một giọng nói nữa.

“Trong nhà tôi không có thức ăn, tôi đã một ngày một đêm không ăn uống rồi, có thể cho tôi chút thức ăn không.”

Giọng nói này tôi vô cùng quen thuộc, tôi bất an nhìn cô gái ở trước mặt còn cô ấy cũng hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa.

Giọng nói ở ngoài cửa giống hệt với giọng nói của cô gái trước mặt tôi!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm