14.
Căn tối chỉ đèn yếu hắt tắm.
Trên giường phồng lên khối lớn.
Chu Tĩnh trùm cả người, khi thấy tiếng động, ta tưởng Vũ đã đến bắt thực hiện hoạch:
"Anh Vũ, Tư Tư ở nhà, em sợ lạnh đến đây giúp làm ấm giường." Thanh âm õng ẹo, mỏng của ta tôi nổi da gà.
Mẹ mặc mở công tắc.
Cả căn lập sáng đèn.
Chu Tĩnh đợi lúc thấy động tĩnh gì, ta ló Khi nhìn thấy người đứng dưới giường tôi và thì mặt mày ta trắng bệch còn giọt m/áu. Cô ta hét lên:
"Sao, lại các người?"
"Tôi thực sự quá/ng khi tin người v.ô li.ê.m s.ỉ cô."
Mẹ tôi gi/ận đến toàn thân đều run lên theo lời nói.
"Mẹ nuôi, phải nhìn thấy đâu."
Chu Tĩnh vẫn hết giải thích.
“Im đi, gọi tôi nuôi nữa. Có đứa con làm tôi nh.ục nhã. lắm!” M/ắng xong, bà vươn tay kéo phút nhìn thấy Chu Tĩnh ăn mặc hênh, khoe da khoe thịt thì bà chợt khựng lại.
Bà quay cho Chu Tĩnh bộ áo.
Từ Vũ tắm đi toe cười ngỏ được tôi khen ngợi.
"Chồng em diễn đỉnh lắm, đúng không?"
Anh diễn gì chứ?
Anh chỉ nhử thôi.
Nhưng suy cho cùng, nếu Vũ xuất hiện, Chu Tĩnh cũng sẽ mắc câu.
Tôi cười khích ấy. tôi vui được.
“Các người... các người th.ô.ng đ.ồ.ng với nhau bày trò tôi à?” mắt Chu Tinh trở hãi, bông cũng trượt xuống dưới vai ta.
Từ Vũ vội quay phía tôi tay che mặt ấy và đẩy ấy vào tắm.
"Anh chỉ cần ở đây thôi, cần ngoài này làm gì."