4.
“Hòa Hòa, đây chính là cô hàng xóm từng với Tranh.”
Tạ cố gắng che ả g ạ mình, giả tỏ ngạc nhiên.
Sau đó, quay sang nhìn Tranh: “Em được nghỉ học sao? Sao lại đến qua đây chơi không báo với tiếng? cũng là trai của cũng nên tiếp đón chu đáo chứ.”
Tạ bình thường không là người nói nhiều. không gì k u ấ t t ấ t này nhiều lắm cũng nói câu: “Hứa lại đến đây?”
Nhưng bây lại nói nhiều như là để biết rằng thực không hề biết gì xuất của và cố nhấn mạnh vai trò của trai” để không ngợi nhiều.
Tôi nhìn hai người mặt, càng cảm thấy nực cười.
Hứa c ắ môi, đong cuối gượng với tôi.
“Chị là nhắc đến không? Anh của chị, ngoài đời trông chị xinh hơn cả ảnh, thật phúc.”
Vậy là biết rõ tồn tại của tôi, không thể khả năng bị ừ a d ố i. Điều đó nghĩa là cô biết rõ chấp nhận người thứ ba.
Tôi g é t tồn tại của những loại người như thế, nên trên không chút biểu cảm, không thèm ngẩng lên, cúi phủi nhẹ những chiếc lá rụng trên áo.
Hứa lại tỏ như thể mình bị a ứ c Cô liên tục nhìn phía Tồn, thì lắc với cô ta, sau đó cúi xuống nhìn tôi.
“Hòa Hòa, muộn rồi, để mình này không yên tâm. Anh đưa cô sạn trước, thể tự ký xá được không?”
“Anh cứ đi đi,” Tôi không hề do dự, đứng lập tức.
Nhưng rời đi, cố nói với Tranh: “Anh đừng quên ngày sẽ đi giải trí, nhớ đừng đến muộn đấy.”
Nói xong, rời đi.
Tuy nhiên, không đi quá xa. Trong lòng âm thầm thời gian quay lại con đường cũ.
Tạ và đứng ở chỗ cũ.
Tôi đứng ở khoảng cách không xa, chiếc váy đen, hoàn toàn hòa màn đêm.
Có rằng đi xa, bật khóc, đôi đẫm lệ nhìn Tồn.
“Tại è m cô như vậy?”
Tạ nhìn cô ta, thoáng qua chút t ơ g x t, không đổi quyết định.
“Dù cô cũng là của Ban ngày nói rồi, không thể chia với Hòa Hòa, thực rất yêu cô ấy.”
Hứa đưa lau mắt, mình: “Thế thì sao?”
Tạ thở dài, giọng cũng trở nên dàng hơn nhiều.
“Tranh chưa bao rằng người âm thầm yêu mấy năm trời, thật rất cảm động. đối với lời cầu của đồng ý. Trước kết với Hòa Hòa, yêu thương như người gái, đắp những tiếc nuối mấy năm qua. vậy này, lòng anh, chính là của Anh sẽ hết mực yêu thương được chứ?”
Từ những đoạn video kia, mơ hồ cảm thấy là kẻ mê yêu đến mức m/ù quá/ng.
Nhưng không vài câu nói ngọt ngào này cũng đủ để dỗ cô ta.
Hứa dường như chút ấm cuối cô cũng gật đầu: “Được, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, cô dường như chợt gì đó liền Tồn, nũng.
“Ngày với chị định đi giải trí à? lâu lắm hai chưa đi nhau. Hồi nhỏ từng nói rằng, sau này lớn đến đâu cũng sẽ không đi với bất kỳ cô nào ngoài em. Em sẽ không phá hỏng cảm của hai thời gian ngày mai, được không?”
Tạ chưa kịp trả lời.
Vì nói, ôm cổ và ô lên môi ta.
Còn tôi—
Chỉ đứng cách đó không xa, bình tĩnh rút điện thoại ra, giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.