Hoàng có hỏa hoạn!
Đại cùng Thất lập muốn quay về cung.
Ta ngăn hai lại.
"Hoàng cung hỏa th/iêu, nếu là thì không Nhưng nếu không phải…"
Ta nghiêm giọng, "Hai mà vào lúc này, chẳng khác nào thịt nằm trên thớt."
Vị Trữ càng là miếng mồi b/éo bở.
Vừa thoát khỏi hiểm nơi vực sâu, cung liền bốc ch/áy. Việc trùng hợp kỳ lạ lòng ta dâng lên linh cảm chẳng lành.
Điều ta nghĩ tới, nhiên cũng lường được.
Sắc mặt ngài ấy trầm xuống, lạnh băng tuyết.
Thất thì nóng ruột ra mặt:
"Đại Hoàng Huynh thân phận trọng yếu, không tiện nhập Nhưng ta có thể—"
"Không được!"
Ta dứt khoát đẩy Thất về phía tử.
"Điện hạ vẫn còn non nớt lắm."
Ta lại chiếc Lá Liễu trong tử.
"Gặp nguy nan thì thổi lá này, ta được sẽ ứng c/ứu."
Thất cắn môi, ánh mắt u nhìn ta:
"Còn ta thì sao?"
"Ngươi Hoàng Huynh Lá Liễu, vậy ta thứ gì"
Ta người.
Hai vốn ở cùng nhau, ta Lá Liễu chẳng phải là tiếp trao hắn sao?
Thất thở dài, đột nhiên giơ tay gi/ật một sợi tóc của ta.
"Ngươi không cho, thế ta tự vậy" Thất nở nụ cười tinh nghịch
"Đợi ngươi ta hậu tạ."
"Vì ngươi phải bình an quay lai."