9
"Tôi vô tình, cậu có không?"
Tống khúc vẻ như thể mọi chuyện:
"Nếu Lâm Lâm cậu nghĩ về như thế, vậy lại nuông chiều em lần nữa nhé."
Một lần nữa? Nuông chiều?
Thời khắc vừa nghe những lời tử cũng ra khó tin.
Tôi ngơ ngác trên giường nhìn chằm dựa cửa với vẻ "Tôi đâu."
"Ồ, lẽ nào thể buổi à?"
Tống nhìn thấy như vậy tưởng thể đợi đến lập chủ đi về phía tôi.
Tôi vẫn còn ngơ ngác cậu nhẹ nhàng nắm cằm tôi.
Ngay lập ánh cậu chạm nhau cách trìu mến.
Đôi của rất đẹp, hàng mi dài đến nỗi có thể trượt xuống như cầu trượt.
Đặc biệt nốt ruồi ở khóe trái của cậu ta, vô cùng quyến rũ.
Chỉ cần để người nhìn thấy, chắc chắn sẽ dàng rung động.
Nhìn chằm cậu ta, theo bản năng muốn nhưng lại cậu mạnh mẽ giữ lại.
Vậy cho chỉ có thể nhìn chằm cậu như thế, nhưng nhưng càng nhìn càng thấy mọi chuyện càng trở ổn.
[Khuôn của Lâm Lâm sự rất mềm a, cậu trông yêu ngoan a]
[Mẹ nó, miệng của Lâm Lâm quyến rũ, muốn cái. ]
[Dù sao giờ cũng có ai, Lâm Lâm lại nằm trong tôi, hay là? ]
Nghe được suy nghĩ của kinh hãi nhưng lại thể gì.
Bởi ngay sau cậu nhẹ.
Sau đó lại chủ đẩy môi ra.
"Tống đừng tới đây."
Vì miệng cậu chuyện hơi nghèn nghẹn.
"Thì ra cậu cũng muốn đến a."
Khả năng lý giải của có thể cho cậu đa.
Nhìn càng càng tiến lại gần muốn chạy cũng được.
Xem ra lần thực sự sắp…
Tiếp theo đó cảm giác mềm mại lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi biết đầu của mình còn nữa.
Nụ đầu của ch*t rồi aaaaaaaaaaaaaaaa.