13.
Buổi sáng, bởi đồng báo thức.
Tôi thường có thói quen đặt đồng báo nhưng lại quên tắt đi.
Nhưng vừa động mới nhận ra, nguyên cả cánh của Ôn Tầm đang ngang tôi, đầu dán vào bên cổ tôi, hơi thở phả lên da.
Hơi ngứa, hơi tê.
Sau khi ngủ, những đường nét trên mặt Ôn Huân bớt một sắc bén, khóe hơi nhếch lên trông có vẻ mềm mại và ngoãn.
Nhưng một niên đáng yêu làm lại còn bám người, ai ngờ được, lại kèo lực còn tốt như vậy!
Nghĩ lại cả những chuyện xảy ra tối qua.
Tôi mặt ửng lên.
Tôi đưa nhức mỏi, răng lợi tắt đồng báo đi.
Nhưng sau rắc rối, Ôn Tầm cũng tỉnh.
Bàn siết ch/ặt lại, tai lên hai lần, mới chịu xuống giường rửa mặt.
Có lẽ cơn xuân đêm qua khiến những chuyện giữa chúng biến trong nháy mắt.
Không ai nhắc lại chuyện của Hứa Ngôn nữa.
Mỗi ngày Ôn Tầm vẫn làm điểm tâm và sữa nóng cho như cũ, còn đón tan làm.
Nhưng buổi tối đòi vào thì cản lại.
Tôi nhìn niên đang mỉm cười ôn hòa, chân có hơi mềm ra.
Nếu phải ngày hôm đó rũ tôi, sao lại thành nằm dưới chứ?
Không được.
Tuyệt đối được.
Ôn Tầm từ chối, cũng tức gi/ận, chỉ nhìn một đầy ẩn ý, rồi quay về phòng.
Nhìn theo bóng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn vẻ bỏ dứt khoát của hắn, đáy lại có mát khó hiểu.
Kiểu quấn quýt kéo dài mấy ngày, lại mắc câu.
“Anh, anh phạm quy!”
Ôn Tầm vốn hoàn toàn phù với quan điểm mỹ của tôi, giờ lại đang đeo tai chó lông và xích cổ.
Ai có chứ?
Ôm Tầm còn sợ vẫn tiến tới nhẹ nhàng tôi.
Đặt dây xích vào trong tôi.
“Anh, chó đói rồi.
Có không?”
Tôi vô nuốt nước miếng, bàn cầm dây xích nắm lại trong nháy mắt, kéo trước mặt tôi, hung hăng.
Đêm dài.
Không qua lâu, khàn giọng m/ắng một câu: “Ôn Tầm, em đúng con chó!”
“Gâu.”