Bà nhìn thấy tôi, biểu cảm trên khuôn mặt còn kinh ngạc hơn cả tôi.
Bà sờ đầu tôi, một hồi vỗ tôi, sau để tay ngang mình so sánh: "Năm khi mất, cháu mới cao đến bà."
Vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: cao lớn xinh đẹp vậy, lại…đến chỗ rồi."
Tôi đi theo sau bà.
Cả quãng đường kể cho nghe đầu câu chuyện.
Nghe xong, lộ ra mặt sắp chuyện hay xảy ra
"Chắc chắn cháu đã bị lừa rồi."
"Tên tài xế chắc chắn phải tốt."
Bà chỉ vào tấm bản mà tài xế đã chú thích vị cho tôi: "Bên là môn sai, nhưng nếu c/ứu cháu toàn cần phiền phức đến vậy."
Bà nhìn tôi: cũng đã là tài xế chuyến xe chở ch*t phải không?"
Tôi gật đầu.
"Nếu đã thể về nhân gian đón linh, vậy thì trực tiếp đưa cháu về?"
Câu khiến tỉnh táo sau chính là nỗi sợ hãi tràn đến giống một con đ/ộc đang bò trên tôi.
Tôi lẩy “Nhưng lý do gì để cháu chứ!”
“Sao lý do?”
“Mở môn thể về trần gian là sai, nhưng cùng ai thể ra ngoài thì chưa chắc.”
Câu tiếp theo khiến mồ hôi lạnh tuôn ra suối:
“Cháu từng suy nghĩ là trao đổi với cháu thứ gì không?”
Ý “trao đổi” là…
Mồ hôi tuôn ra trên trán tôi: “Có phải cháu thay chạy xe đón linh phải không?”