Đúng là phượng hoàng lắm mồm.
Tống Lâm Trạch che ánh mắt sát khí của tôi.
Tối đó tôi bỏ học thêm. Tống Lâm Trạch kéo tôi đến phòng y tế m/ua th/uốc hạ nhiệt.
"Giờ này mới tới, cô còn định đóng cửa rồi." Cô y tá viết đơn, "Th/uốc này ngày một gói, ăn đồ thanh đạm ít calo. Nước sôi rồi uống tí đi, nhớ tắt đèn khóa cửa giùm."
"Vâng, cảm ơn cô."
Tống Lâm Trạch pha th/uốc: "Đợi ng/uội đã, lại đây."
"Làm gì?"
"Bảo lại thì lại."
Ánh đèn trắng chiếu xuống hàng mi hắn, in bóng lên gò má góc cạnh. Tôi vốn không mê ngoại hình, nhưng giờ thành đứa nhan khống mất rồi.
"Sao… Ch*t, sao mất điện rồi?" Tôi lao đến bám víu Tống Lâm Trạch.
"Sợ à?"
"Làm gì có!"
"Uống th/uốc rồi về thôi."
"Không thấy đường."
"Đừng cựa, anh đút cho."
…
Nếu cứ thế này, m/áu cam tôi sẽ chảy không ngừng. May Tống Lâm Trạch vẫn tỉnh táo.
"Bật đèn pin, chúng ta ra."
Ánh điện thoại vụt sáng, cả hai cùng đọc tin nhắn: Bố tôi: [Mai cuối tuần, bố và cô Hứa đi chụp ảnh cưới. Đặt cho hai con bộ vest, tối nay về thử sớm.]
Ảnh cưới. Với cô Hứa.
Nỗi đắng trong lòng hòa vào nước th/uốc, lan tỏa khắp ng/ực.