Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 135: Ngon hoài

04/03/2025 14:32

"Sao lại chạy chân ra đây vây?" Giọng nói ấm áp có chút không vui của Thần Hạo vang lên sau lưng, kéo Tuyết Vũ thoát ra khỏi đẹp mê hoặc của loài hoa quý

Cô vừa nghiêng đầu đã có một chiếc áo khoác lên vai Thần Hạo lại nói tiếp: "Khoác áo vào, lại lạnh."

Tuyết Vũ chỉ nhìn anh, chưa phản ứng được nào, Thần Hạo lại đã ngồi xổm xuống dưới đất, trong tay từ khi nào lại có một đôi giày, vừa xỏ vào chân giúp cô, vừa m/ắng yêu:

"Thật Không biết em là trẻ con lớn hay là cô gái đã trường thành nữa."

Cử phong phanh như vậy mà cũng ra ngoài được.

Ở đây tuy không lạnh giống như những nước kháctrong khu vực châu Âu. Nhưng nhiệt độ cũng chi có mười mấy độ thôi, đối với một người sống ở vùng khí

hậu nhiệt đới như cô thì cũng đủ lạnh rối. Tuyết Vũ không phản kháng, để mặc Thần Hạo đi giày cho mình, cũng không cho ý kiến gì, ngơ ngác nhìn đỉnh đầu của anh: "Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"

Rõ ràng là cô đang ngủ ở nhà kia mà.

"Sip!" Thần Hạo đáp gọn. Anh đã mang xong giày

cho cô, phùi tay đứng dậy.

"Hà?" Tuyết Vũ nghe không rõ, trổ mắt nhìn anh như chở một câu giải thích.

Có điều, dây giày hắn buộc khá là đẹp mắt! Xem ra là cũng có chức năng khiếu.

Thần Hạo đưa tay vuốt tóc cô, thuận theo yêu cầungầm từ ảnh mát đáy, trả lời đầy đủ:

"Chủng ta đang ở Sip. Đừng nói là em chưa bao giờ nghe tới tên Quốc đảo này nhé."

Ảnh mắt của Thần Hao còn pha lẫn vài tia trêu đùa. Tuyết Vũ nghe trong lòng xông hoàng hot. Đến tận nơi xa xôi này mà cô vẫn có thể ngủ say như ch*t chẳng hay biết gì là sao?

Sự cảnh giác của cô, từ khi nào lại kém như vậy?

Cô phớt lờ luôn sự trêu đùa kia, càng không có chút biểu cảm bất ngờ hay tức gi/ận vì Thần Hạo chưa hỏi ý kiến đã tự ý mang cô tới đây.

Điều này đã nằm trong dự liệu của Thần Hạo. Cơ mà nhìn sự hờ hững của cô, anh thật sự không tránh khỏi hụt hằng nhẹ.

Người ta bảo có yêu thì môi có tức gi/ận, có thích thìmởi có gh/en t/uông. Còn cô thì lúc nào cũng chỉ một bộ mặt lãnh đạo diểm tĩnh đến phát gh/ét.

Tinh dậy về thấy mình đã ở một nơi rất xa mà cũng không có thái độ gì sao? Cô có cần quá điểm tĩnh vậy không? Trách anh, hờn dỗi vài câu mà khó đến vây sao?

Tuyết Vũ lại mặc kệ Thần Hao nghĩ gì, đối với cô, từ sau khi chứng kiến cải ch*t thảm của ba me và em gái ra, không có chuyện gì có thể làm cô thật sự kinh ngạc nữa.

Tuyết Vũ đi tới bên khóm hoa Oài Hương gần đó, đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa theo thói quen, hôi: "Theo như tôi được biết thì Lavender nở vào tháng tám, tháng chín cơ mà. Sao mùa này ở Sip lại có loài hoa này được?"Cho dù ở đây khí hậu ôn hòa không khác gi Việt Nam mây, nhưng cũng không thể nào có chuyện Oài Hương ra hoa ra trái vụ so với Paris được, Như nghĩ ra gì đó, Tuyết Vũ quay qua nhìn Thần Hạo bằng ảnh mắt quái dị: "Đừng nói đây là tác phẩm do anh tạo ra đấy nhé?"

Thần Hạo nhìn cô cưng chiều: "Em rất thông minh." Từ sau khi biết được Lavender (Oài Hương) chính là loài hoa mà Tuyết Vũ yêu thích. Thần Hạo đã nung nấu một kế hoạch lớn. Đó là sẽ trông tặng cô một cảnh đồng Lavender rộng lớn.

Vốn di, anh định sẽ mở cánh đồng ở Pháp nhưng vào thời điểm đấy đã quá muộn để để đề trồng trọt cho hoa nở vào đúng dịp Tết này. Bởi lẽ, khí hậu mùa Đông bên Pháp rất lạnh, việc trống lavender nở hoatrái mùa là không khá thi.

Thế nên anh đã chọn quốc đảo Sip. Quốc đảo có khí hậu ôn hòa, dịu dàng, ngập tràn ánh nắng quanh năm. Nhiệt độ vào Đông thấp nhất cho fdi vào khoảng 15°C. Đủ điều kiện cho Lavender kip nở hoa trái mùa vào đúng dịp Tết.

Kể ra thì, để có thể để tạo ra những bông hoa hoa màu tím trái vụ này, Thần Hạo đã bỏ ra không biết tiền bạc và tâm tư. Chẳng qua, số tiền ấy đổi với anh không đáng kể mấy. Chỉ cần cô vui là được. Anh hí hửng nói: "Đây là món quà đặc biệt anh muốn dành tặng cho em đấy. Em thấy thể nào Có thích

không?"

"Thích. Cảm ơn anh!" Tuyết Vũ không hề giấu giếm nói một câu thật lòng.Có những chuyện không cần thiết phải nói dối làm gi.

Biểu cảm của Tuyết Vũ không được như những gì

Thần Hạo mong đợi lắm, nhưng mà chi cần cô nói "thích" anh cũng cảm thấy đủ và thỏa mãn rồi.

"Đi thôi, anh đưa em đi ngắm hoa."

Anh nói rối, không đợi Tuyết Vũ có đồng ý hay không, cứ thể nắm lấy tay cô kéo đi.

"Khoan đã." Tuyết Vũ vội gi/ật lại, tằng hắng: "Tôi còn chưa rửa mặt thay đổi nữa đi cải gì mà đi."

Thần Hạo cười: "Chưa rửa mặt vẫn rất xinh mà. Anh không để ý đâu."

"Tội để ý!" Tuyết Vũ liếc anh, kéo tay về, đi thằng vào trong nhà rửa tay.

Thần Hạo đứng đó, chờ đợi. Anh quên cô là ngườithích chin chu, lúc nào ngoài phải tươm tất, gàng.

Không biết rốt cuộc người hào hứng mong chờ là Tuyết Vũ hay là Thần Hạo nữa. Như thay xong, đi ra, anh đã lại nắm lấy tay cô ra giữa đối.

Đứng giữa một ngọn toàn hoa là hoa thế này, chỉ cần bạn hít thở nhẹ một cái thôi cũng đã cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ đặc biệt của loài hoa phải mà ngày xưa chỉ dành cho vua chúa châu Âu. Chứ đừng nói tới là lại có gió thổi qua,

Những cơn gió nhẹ không mạnh lắm càng tác động anh, khiến hương thơm của Hương quanh khắp góc trời này.

Nhìn cái nắm tay của thằng Hậu Tuyết Vũ bất chợtnhỏ đến giác md hôm nay của minh.

Trong mơ, Thần Hạo cũng nắm lấy tay có như thố rất cô di giữa cánh đống Oài Hương đẹp như bức tranh thiên đường

Cô gi/ật mình. Sao lại có thể giống nhau như thế? Chẳng lẽ đây là một điểm báo gì chăng?

Suy nghĩ ấy vừa đi qua, Tuyết Vũ vội vàng gạt phắt nó đi. Chắc chì là trùng hợp mà thôi, làm gì có cái điểm báo gì được.

Cô vừa mới gạtđi suy nghĩ ấy, trên đầu bỗ có một thứ gì đó được Thần Hạo đặt lên. Tuyết Vũ lấy nó xuống ống, nội tâm không khổng chế được run lên.

Vòng hoa Oải Hương? Cái này cũng có trong giấc mơ giác mơ của cô,

Nếu như chỉ một điều thì còn có thế gọi là trùnghợp, nhưng cà chuyện này cũng xây ra ở ngoài thực to. Vây thì phải giài thích thế nào?

Suy nghĩ của Tuyết Vũ lung lay.

Thần Hạo thấy Tuyết Vũ thử ra, vội đưa tay lên trán cô kiểm tra "Bà xã. Em sao vậy? Không khỏe hả?" Tuyết Vũ sực tỉnh, lắc đầu: "Không sao. Chi là chợt nhớ đến vài chuyện mà thôi."

Thần Hạo tin không hoàn toàn. Anh cảm thấy cô đang giấu giếm chuyện gì đó. Nhưng nếu cô không nói, anh sẽ không ép hỏi.

Ánh mắt nâu rdi xuống chiếc vòng trong tay cô đang bị xiết nhẹ, phảng phất tháng qua tia chia buồn man mác.

"Em không thích vòng hoa này sao?"

"Không phải, nó rất dẹp. Chi là tôi không thích độilên đầu mà thôi"

Tuyết Vũ xoay người khi mặc kệ Thần Hạo có suy nghĩ gì, đi về phía trước. Chiếc vòng trong tay cô vẫn bị xiết lấy, chi là là đã giảm lực đi khá nhiều.

Thần Hạo nhìn theo, chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa.

Đi thêm một đoạn nữa chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Tuyết Vũ ngỡ nghe nhắm, dừng lại nghiêng tai để nghe ngóng. Âm thanh nước chảy ào ào náo nhiệt ấy lại càng vang dội hơn.

"Ở gần đây có thác nước sao?" Cô nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

"Không sai em muốn đi xem thừ không?" Thần Hao vui về mời mọc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593