Cuối cùng, chúng bóng dáng kẻ "ăn thịt người" nào đuổi theo gái.
Thay vào đó, lời tụng đã kinh vang lên:
"Các thí chủ, trong Đấu Chiến Phật Quốc chỉ còn duy nhất, đấu kết thúc."
"Những người sót, hãy tiến vào điện chính cùng."
Tôi ngờ gái kia chính là người cùng ngoài chúng tôi.
Nhưng cảm hoảng lo/ạn của ta quá chân thực.
Tôi quay sang Ngọc: "Sao nhận ra?"
"Diễn xuất của ta khá tuyệt nhưng cành cây làm gậy chống dính quá m/áu." Ngọc giải thích, "Không gậy mà là hung khí. bị truy đuổi thật, ta cũng là kẻ săn mồi hiểm."
"Tốc độ tiến về phía chúng ta giảm thậm chí còn tăng, rõ ràng muốn áp sát. Là người nắm khí, quyết định tay trước để tất cả rủi ro cho đội."
Tôi sâu, nhặt cành cây lên xem.
Một dòng chữ hiện lên:
[Ki/ếm gỗ đào Ngụy trang cành cây, sắc vô cùng, sử dụng lần.]
Hóa là thanh ki/ếm.
Dù kỳ như khí nhưng dùng lần.
Trên thân lốm đốm m/áu ta đã gi*t bao người để sót.
Nếu chúng mềm lòng c/ứu ấy...Hậu quả khó lường.
Điện thứ tư khép lại.
Trên con đường đ/á dẫn tới điện thứ năm, chợt nhận Dịch Sơn suy nghĩ quá còn lại đủ tà/n nh/ẫn, do đó giao khí cho Ngọc là quyết định đúng đắn nhất.
Chỉ lầm nhỏ...chúng mất mạng.