Phi thuyền dừng lại ở bến cảng.
Giữa dòng người tấp nập, Quan Thịnh nổi bật như một ngọn núi — cao lớn, cương trực, mạnh mẽ đến mức không thể không chú ý đến.
Gương mặt anh sắc lạnh, đường nét cứng cáp, ánh mắt kiên định. Một thân hình cơ bắp, rắn rỏi càng khiến anh như mang theo áp lực vô hình từ thiên nhiên hoang dã.
Anh sải bước đi về phía tôi rồi dứt khoát nhận lấy hành lý.
Tôi khẽ khàng bước theo sau anh, lòng bàn tay vẫn còn đan ch/ặt vì hồi hộp.
Anh cao một mét chín lăm, mỗi bước chân dài như thể chỉ cần ba bước là có thể đi hết một dãy phố.
Có lẽ nhận ra tôi theo không kịp, Quan Thịnh âm thầm bước chậm lại.
“Nhà hết đồ ăn rồi” anh nói, giọng trầm thấp mang theo chút thản nhiên. “Tôi ghé siêu thị m/ua ít đồ.”
Tôi gật đầu. “Ừm, tôi cũng cần m/ua vài thứ lặt vặt.”
Sau câu trao đổi ngắn gọn ấy, là một quãng dài chìm trong im lặng.
Đang chọn rau, Quan Thịnh bỗng hỏi tôi có kiêng món nào không, hay không thích ăn gì.
Tôi khựng một lúc, rồi thành thật đáp: “Tôi không thích ăn cá lắm.”
Anh gật đầu.
Khi ấy tôi đâu ngờ rằng, từ ngày hôm đó trở đi, trên bàn ăn của căn nhà này sẽ không còn thấy bóng dáng của món cá.
Tôi không thích cá.
Nhưng Phó Ẩn thì thích.
Từng có lần, anh chủ động gắp cá cho tôi. Lúc đó tôi còn nghĩ đó là một cử chỉ hiếm hoi mang chút dịu dàng.
Sau khi nuốt xuống, tôi nhẹ giọng nói: “Em không thích cá lắm.”
Phó Ẩn chỉ nhàn nhạt ném ra hai chữ: “Kén ăn.”
Tôi gượng cười, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Không kén đâu. Em dễ nuôi lắm.”
Anh không đáp.
Cũng chính từ hôm đó trở đi, Phó Ẩn không bao giờ chủ động gắp gì cho tôi nữa.
...
Điều khiến tôi bất ngờ nhất, là Quan Thịnh dọn sang phòng phụ nhường lại phòng chính cho tôi.
“Em là Omega, tôi là Alpha. Là bạn đời của em, chăm sóc em là điều đương nhiên.”
Tôi siết ch/ặt tay nắm của vali, sống mũi cay cay.
“Em cứ sắp xếp đồ trước đi. Tôi đi nấu cơm.”
Anh nấu hai món đơn giản, thêm một bát canh rau.
Sau khi dọn dẹp xong đống hành lý tôi bước ra khỏi phòng, tôi đi theo hương thức ăn thơm phức dẫn đến bàn ăn. Quan Thịnh đang múc cơm, khói bốc lên nghi ngút từ bát canh nhỏ đặt giữa bàn ăn.
Hai người.
Một mái nhà nhỏ.
Một ngọn đèn nến.
Một bữa cơm giản dị…
Trong suốt sáu năm qua, tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về khung cảnh thế này.
“Trường Ninh, em rửa tay rồi qua đây ăn cơm đi.”
Hai hàng nước mắt không hề báo trước, âm thầm lăn dài nơi khóe mắt.
Tôi vội quay đi, lặng lẽ lau mặt, rồi đáp khẽ:
“Vâng.”
Ăn tối xong, tôi dọn chén đũa cho vào máy rửa bát.
Quan Thịnh sợ tôi không thoải mái, nên đã lặng lẽ trở về phòng từ sớm.
Đứng lặng trước cửa phòng anh, tay tôi bấu ch/ặt lấy vạt áo, do dự một lúc lâu mới lấy hết can đảm gõ nhẹ.
“Quan Thịnh… Em muốn nói rõ với anh một số chuyện.”
Cánh cửa mở ra, anh theo tôi ra phòng khách.